Cô bước đến, cúi người hành lễ:
" Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.
"
Hoàng hậu nương nương đáp với giọng dịu dàng:
" Đứng lên đi.
Lại đây với bổn cung.
"
Cô đứng dậy, đi đến chỗ hoàng hậu nương nương.
Mọi người trong điện ai cũng ngạc nhiên, xì xào, đa số mọi người ở đây ai cũng không biết cô là ai.
" Hoàng thượng, đây là con gái của Tưởng thừa tướng.
Hôm qua, nàng vào cung, thấy nàng dễ mến nên đã giữ nàng lại.
"
Hoàng thượng đáp:
" Ồ hóa ra là con gái của Tưởng gia.
"
Hoàng thượng nhìn cô như muốn dò xét điều gì đó.
Nhưng lạ thay khi ông nhìn, ông lại chẳng thấy gì cả.
Nghe nói tiểu thư phủ thừa tướng dịu dàng, hiền lương nhưng sao lần đầu tiên ông gặp lại lạnh lẽo đến thế.
Ông thấy cô dường như khác với người thường.
Tưởng Lan Nguyệt cất tiếng không to nhưng đủ cho tất cả mọi người ở đây có thể nghe thấy:
" Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, không biết tại sao Lan quý phi lại cho rằng người ở trong đó là ta.
Xin người cho ta một lời giải thích thật hợp lý.
"
Lúc này Lan quý phi mới hồi thần lại, nhìn Tưởng Lan Nguyệt.
Lần đầu tiên trong cuộc đời bà, kế hoạch bà bày ra lại thất bại.
" Lan Nguyệt cô nương cứ đùa, ta đâu có khẳng định ngươi ở trong đó.
"
Lan Nguyệt đáp:
" Ồ ra vậy, có lẽ là tai ta điếc nghe được tiếng chó sủa cứ tưởng là nương nương kêu.
Ta thành thật xin lỗi.
"
Hoàng hậu nương nương từ tốn:
" Không biết là không có tội.
Đúng không hoàng thượng.
"
Lan quý phi trong lòng bực tức lắm nhưng không làm gì được vì nàng có hoàng hậu chống lưng.
Hoàng hậu quay sang phía hoàng thượng, ánh mặt không có cảm xúc.
Hoạng thượng lên tiếng:
" Ừ.
Chuyện này ta giao lại cho hoàng hậu người giải quyết cùng với Lan quý phi điều tra, nhất định phải cho trẫm kết quả.
Trong hoàng cung ta làm gì cũng phải có tôn ti trật tự, phép tắc.
Ta mong hai nàng hãy tra rõ chuyện này cho trẫm, và trả cho tiểu thư Tưởng phủ sự trong sạch.
"
Hoàng thượng chỉ nói vậy thôi cũng đủ khiến mọi người trong phòng hiểu rằng hoàng thượng sẽ không xen vô chuyện này.
Mặc cho hoàng hậu xử trí.
" Hoàng thượng anh minh, chúng thần thiếp sẽ điều tra rõ chuyện này, nhất định sẽ tra ra người đứng đằng sau.
"
" Được.
"
Hoàng thượng nói xong thì đứng dậy rời đi luôn, ông có vẻ như không quan tâm trốn hậu cung thị phi hỗn loạn này.
Ông đi thẳng đến Ngự Thư phòng xem tấu chương.
Từ lúc hoàng thượng rời đi, người có vị trí cao nhất ở đây là hoàng hậu, tuy bà không được các vị phi tần ở đây nể trọng, nhưng ai ở đây cũng đều phải khiếp sợ.
Họ mang trong mình tâm tình không được thoải mái.
" Lan quý phi, giờ hoàng thượng đã đi, ngươi còn gì muốn nói không?"
Lan quý phi thẳng thắn đứng dậy mà đáp:
" Ta có làm gì mà phải nhận tội, hoàng hậu bà đừng đổ oan cho người khác.
"
Lúc nãy hoàng hậu nhìn bà ta với đôi mắt sắc lạnh.
Tuy nhiên trong lòng bà đang lo lắng làm sao để xử tử ả ta vì bà quên vị ở trước mặt có quỷ kế rất nhiều, bà lo lắng cho Tưởng Lan Nguyệt, nếu không giải quyết chuyện này ổn thỏa người bị hại sẽ là nàng.
Một vị phi tử bỗng lên tiếng:
" Lan quý phi, ai cho bà quyền nói vô lễ như vậy, người đâu vả miệng.
"
" Ngươi dám.
"
Hoàng hậu nói:
"Ngươi từng tưởng ngươi là đích nữ Trang gia mà ta không giám làm gì ngươi.
Người đừng hòng lừa bổn cung ,bổn cung ngồi ở vị trí hoàng hậu này, cũng đã nhìn thấu tất cả.
Ngươi đừng cho rằng ta không dám làm gì ngươi.
Những chuyện ngươi đã làm ta đã mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vậy mà ngươi vẫn chứng nào tật nấy, không coi phép tắc ra gì.
"
Vị ma ma bên cạnh hoàng hậu lên tiếng:
" Ngươi ở bên trong con không mau ra, đứng đó nghe chán chưa.
"
Vị Gia tần kia cùng với một tên nô tài bước ra, khấu đầu:
" Xin hoàng hậu nương nương chủ trì công đạo cho thần thiếp, xin ngươi,...!"
Tưởng Lan Nguyệt nhìn thấy kẻ hầu kia, liền tiến lại gần mà nói:
" Ngươi còn cơ hội cuối cùng để nói, ngươi nói xem ai là chủ mưu, ai là kẻ đứng sau sai khiến.
"
Tên nô tài lắp ba lắp bắp:
" Nô tài không biết, mọi chuyện đều do nô tài làm, nô tài đã ngưỡng mộ gia tần từ lâu nên hôm qua mới cậy mạnh làm liều.
"
Tưởng Lan Nguyệt, nhìn hắn rồi lại liếc sang Lan quý phi:
" Hay cho câu cậy mạnh làm liều, ngươi có biết nếu hôm qua ta không được hoàng hậu cứu đi thì chắc giờ này người ở trong kia là ta.
Có lẽ khi giải thích ngươi cũng sẽ nói như vậy có đúng không?.
"
Hắn sợ hại, nhưng lời nói vẫn cố gắng bao che:
" Nô tài không biết gì hết, nô tài biết tội, nô tài cam tâm chịu phạt.
"
Hoàng hậu nương nương nói:
" Ngươi đâu, kêu người lôi hắn ra ngoài đánh 20 trượng xem hắn có khai không.
"
Đến lúc này mọi người ở đây ai cũng sợ hãi, họ chưa bao giờ thấy hoàng hậu nương nương tức giận đến vậy.
Còn riêng cô Tưởng Lan Nguyệt thì lại hết sức bình tĩnh đứng bên hoàng hậu nương nương, nhìn người kéo tên nô tài kia ra.
Những tiếng kêu của người hòa lẫn tiếng gậy của tên tay sai, khiến mọi người ở đây ai cũng phải ghê sợ.
Được