Các phi tần nghe thế thì hoảng sợ, Nhu phi không biết nghĩ đến điều gì mà mặt mày trắng bệch, hỏi lại: “Câu đó của Vương phi là thật sao? Không thể mở miệng nói bậy”.
Thích Vy thấy sắc mặt Nhu phi hơi lạ thì nghiêm túc nói: “Là điều trên sách cổ ghi lại, chứ không phải bốn vương phỉ nói bậy!”, là sách cổ ăn nói bậy bạ mà!
Ngoài trời có sương mù thì không thế làm chuyện phòng the? Trong phòng kéo rèm thì sao ngươi biết bên ngoài có sương mù hay không? Vừa nghe đã thấy nhảm nhí.
Hử? Nếu biết là nhảm nhí thì sao còn nói?
Dù sao nói ra cũng không mất miếng thịt nào, làm màu chút cũng chẳng hề gì, lỡ có ai mẻ tín coi nó trở thành sự thật thì sao?
Chẳng phải Hoàng đế tìm người thị tấm thì đều được ghi chép lại à? Đến lúc đó vừa hay cũng nghiệm chứng giúp nàng một chút, xem có phải là lừa người hay không.
Đương nhiên, lúc này nàng không ngờ tới mình sẽ phải chịu trách nhiệm bởi mấy câu nhanh mồm nhanh miệng này.
Thích Vy sợ các nàng hỏi tỉ mỉ thì mình không chống đỡ được nên nhanh chóng thay đổi một đề tài khiến các nàng cảm thấy hứng thú.
“Có những ngày không thích hợp chuyện phòng the, nhưng cũng có những hôm sẽ giúp mang thai con trai có tài có đức sống lâu trăm tuổi, hưởng thụ địa vị cao.
Chẳng hạn như…”, nàng nói vài ngày cụ thể, quả nhiên phát hiện tất cả phi tần đều phấn khởi, dựng lổ tai lên nghe.
… Thật là dẻ dạy!
Phó Vân Thi là thiếu nữ khuê các duy nhất ở đây, cứ việc nàng ta cảm thấy rất hứng thú với những gì Thích Vy nói nhưng lại chỉ có thể im lặng làm một cô gái giữ kẽ, thường thường phối hợp đỏ mặt vờ như xấu hổ, cũng khá là bận rộn.
Cuối cùng, Trần hoàng hậu ho một tiếng:
“Ngày tốt với ngày xấu kia cũng nhiều ghê, ta không nhớ được nhiều như vậy.
Đệ muội này, lát nữa muội có thể ghi lại cho ta một bản không?”
Những phi tần khác cũng sáng mắt lên, có vài người ngo ngoe rục rịch, chỉ là ngại Hoàng hậu nên không tiện mở miệng.
Vệ quý phi lại chẳng hề e dè, trực tiếp nói với Trần hoàng hậu: “Vậy lát nữa muội muội cũng sai người đến chổ tỷ tỷ chép lại một bản nhé, chưa biết chừng còn có thể giúp Đình Dung và Đình Phong có thêm mấy huynh đệ nữa ấy chứ”.
Các phi tần càng kích động.
Trần hoàng hậu liếc nàng ta một cái rồi nói: “Muội tuỳ ý”.
Cuối cùng, Thích Vy chẳng những ghi ra những ngày đặc biệt, còn để lại vài phương thuốc.
Mùa xuân dùng năm thang canh kéo dài tuổi thọ và nhiều loại thuốc bố.
Mùa hè dùng ba thang canh bổ thận, uống một hai viên Hoàng Kỳ.
Mùa đông uống hai, ba liều rượu thuốc, mãi đến sang xuân thì ngừng.
Nếu cứ thế làm cả đời thì có thể giúp cơ thế khỏe mạnh, khỏng bệnh không tai.
Chẳng bệnh chẳng tai thật khỏng thì nàng cũng không rõ lắm, nhưng chẳc chẳn là tốt cho sức khỏe.
Nếu nói ban đầu các phi tần đều không tin bản lĩnh của