Cơ Vấn Thiên lấy một tờ giấy từ trong ngực ra, huơ qua huơ lại trước mặt nàng: “Vương phi, nàng có thể nói cho bổn vương biết thứ này nghiên cứu từ đâu ra không?”
Một tay Cơ Vấn Thiên ôm lấy eo nàng, dùng sức ôm chặt vào trong lòng, bàn tay kia vươn ra một ngón nâng cằm nàng lên, cúi người, ghé vào tai nàng nói: “Vương phi đã nghiên cứu kỹ càng về lĩnh vực này như thế, vậy bổn vương có thể hiểu là nàng rất muốn tiến hành thực tiễn với ta không?”
Nói rồi Cơ Vấn Thiên nghĩ tới những lời Hoàng huynh vừa nói, vô thức nhớ lại thời tiết hôm thành hôn vào năm năm trước, có phải vừa lúc là “ngày lành” không?
Thích Vy trợn to mắt:”!”, ôi đệch!
Khát vọng sống mãnh liệt khiến Thích Vy giơ tay đấy ngực hắn, vội nói: “Đại ca à, bình tĩnh chút đi”.
Cơ Vấn Thiên:”… Ai là đại ca của nàng chứ?”, suýt nữa là hắn mềm rồi!
Thích Vy: “Đại ca, đại gia! Ta gọi ngươi là đại gia luôn, còn không được nữa sao? Đứng vững! Đừng hoảng hốt! Ta lấy cái này để lừa gạt các phi tần thôi, ngươi đừng xem là thật!”, càng không muốn thực hành trên người mình.
Ánh mắt Cơ Vấn Thiên thâm trầm, cũng không biết hắn có nghe lọt tai không: “Bốn vương tường y thuật của Vương phi cao thâm, chắc chắn sẽ không tùy tiện nói bậy, mọi chuyện đều phải có căn cứ”.
Thích Vy muốn nổi điên: “Tuy lời nói không sai nhưng căn cứ kia cũng có thể là giả mà”, Cơ Vấn Thiên không hề dao động, thậm chí hắn còn ôm ngang nàng lên, miệng khẽ cười dưới ánh mắt khiếp sợ của nàng: “Không sao, chỉ cần chúng ta biến nó thành sự thật là được”.
Thích Vy hít sâu một hơi, nàng suýt phát ra tiếng hét của chuột chũi rồi.
Cứu mạng…! ở đây có kẻ điên!
Thích Vy đau lòng rơi nước mắt mặc niệm cho bản thân, cho ngươi đắc ý, bây giờ tự nếm trải hậu quả đấy.
Con trai của Dục Vương và con trai của Trưởng công chúa đánh nhau trong thư viện Kiêu Dương, chuyện bê bối giữa Trưởng công chúa và Dục Vương phủ đã lan rộng khắp kinh thành vì nó liên quan đến vị Dục Vương phi – Thích Vy mà mọi người còn khá xa lạ kia, vì thế tất cả sự
chú ý đều đổ dồn vào hướng phát triển của sự việc.
Khi thánh chỉ khiển trách của Hoàng thượng được đưa đến phủ Trưởng công chúa, bên thư viện Kiêu Dương lại yêu cầu Thích Cẩm Dương nghỉ học vài ngày, Hoàng hậu, mấy người Vệ quý phi còn gửi không ít thuốc bôi và mấy món đồ an ủi đến Dục Vương phủ, cuối cùng ai là người thắng, Hoàng thượng nghiêng về phía ai cũng đã quá rõ ràng.
Có người mừng thầm khi thấy Trưởng công chúa mất cả chì lẫn chài, tự chui đầu vào rọ, vừa thổn thức vì ân sủng của Dục Vương phủ bao năm qua vẫn không giảm.
Chẳng phải nói là “hoàng gia vô huynh đệ” à? Sao nhiều năm thế rồi mà Hoàng thượng vân yên ổn trên ngai vàng, Dục Vương vẫn chưa rơi đài? Đúng là mất hứng mà.
Đợi Thích Cẩm Dương được phong làm thế tử Dục Vương,