“Ngươi!”, cô gái áo vàng và nha hoàn của nàng ta tức tới mức mặt đỏ lên rồi lại không không thể làm được gì.
Nàng ta cũng không thể làm ầm ĩ bẳt đối phương rời kinh, chuyện này mà làm lớn thì việc của nàng ta coi như xong, kẻ xui xẻo lại là nàng ta.
Cuối cùng, hai chủ tớ chỉ có thể oán hận cầm theo phương thuốc ảo não rời đi y viện, đồng thời còn mang đi một ngàn lượng tiền bịt miệng kia.
Thích Vy hoàn toàn không tỏ vẻ tiếc nuối gì lúc họ còn ở đó, khi họ rời đi, nàng lại thớ dài: “Đáng tiếc! Một ngàn lượng tới tay đã bay!”
Hồng Liên lúng túng nói: “…
Khụ, đợi tới bệnh nhân kế tiếp, chủ tử có thể làm thịt đối phương thì tiền cũng trở lại mà.
Người không thể huỷ đi cục diện vì ngàn lượng được.
Tiểu chủ tử đã là tiểu thế tử, sau này kế thừa cả vương phủ, người còn thiếu một ngàn lượng này hay sao?”
Thích Vy không nói gì, chuyện nàng giao ước với Cơ Vấn Thiên, ba người Thanh Đại cũng không biết, nàng cũng không chủ động giải thích.
“NÓI nữa, nghe cô gái kia nói thì hình như nàng ta sẳp thành thân!”, Thích Vy xoa cằm cười đầy mờ ám.
Hồng Liên bĩu môi: “Không biết là nhà nào xui xẻo thế nữa, phải cưới một nữ tử trong sạch như vậy”.
Trước khi thành thân còn dám làm bậy với đàn ông đế mang thai, ai biết cưới rồi thì có chứng nào tật nấy hay không? Đến lúc
đó chắc còn cắm vài cái sừng lên đầu phu quân mình nữa.
Thích Vy cười mà không nói.
Sổng hai đời, số bệnh nhân đáng ghét hơn cô gái kia thì nàng gặp nhiều rồi.
Có người bị bệnh là do sinh hoạt cá nhân quá loạn, có người nhiễm bệnh rồi thì tỏ ra thờ ơ hoặc chính người thân lại ghét bỏ làm cho lòng người lạnh giá, thế này không là gì.
Đợi Thích Vy đổi quần áo về vương phủ lần nữa thì trời đã ngả về tây, sắp ăn cơm tối rồi.
Nam Tinh và Thanh Đại biết chuyện cô gái áo vàng thì tỏ vẻ ghét bỏ, tức giận nói: “Loại người này không xứng làm mẫu thân, nếu không muốn đứa nhỏ thì sao lúc trước còn…”
Thích Vy mơ màng nói: “Trẻ tuổi không kiềm chế được, muốn tìm kích thích, có điều không chịu được hậu quả sau khi trải qua kích thích thôi!”, chuyện này bình thường quá mà.
Thanh Đại tiếc hận: “Đáng thương cho đứa nhỏ!”
Cố quản gia tới thông báo ià hôm nay Vương gia về trễ vô tình nghe thấy lời của mấy cô nương, trong lòng cũng tiếc hận, đồng thời cũng cảm thấy may mắn là trước đỏ ớ Ninh Thành, may mà Vương phi