Đến gần giờ mùi thì lại có người tới cửa hàng nhưng lần này không phải là khách tới mua hàng mà là người của Dục vương phủ tới tìm Thích Vy.
“Tử Uyển, sao cô lại tới đây?1′, Thanh Đại nghi hoặc nhìn về phía nô tỳ được tiểu nhị đưa tới.
Nhà hoàn tên Tử Uyến này là một trong những người được Cổ quản gia sắp xếp đến hầu hạ bên cạnh Thích Vy sau khi Thích Vy trở về Dục vương phủ, năm nay nàng ta mới 13 tuổi, ngày thường phụ trách các công việc vặt như bưng trà, rót nước.
Thích Vy hỏi nàng ta: “Trong phủ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tử Uyển vội vàng đáp: “Bên phía Hộ Bộ Thượng Thư phủ phái người đến, nói muốn gặp vương phi”.
Thích Vy lập tức cau mày.
Phó Vân Thi cùng Lục Thanh Sương vốn đang nhỏ giọng nói chuyện thì cũng bất giác quay đầu nhìn nàng.
Tất nhiên các nàng đều biết Thích Vy cùng Thích gia có quan hệ không quá hòa hợp, bình thường đều không hề lui tới.
Hôm nay vô duyên vô cớ bỗng nhiên muốn gặp nàng, chỉ sợ chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Thích Vy: “Bọn họ có nói lý do không?”
Trên khuôn mặt thanh tú của tiểu nha đâu Tử Uyển tràn đầy rối rắm, nàng ta nói: “Nô tỳ cũng không rõ lắm.
Mới đầu quản sự bên kia không muốn nhắc
đến chuyện này, Cổ quản gia thử thăm dò một hai câu, ngay từ đầu bọn họ chi nói là Thích đại nhân và Thích phu nhân nhớ người, hy vọng người có thể trở về nhà thăm bọn họ.
Sau đó dường như sợ người không muốn đi cho nên bọn họ lại nói có chuyện quan trọng cần thương lượng”.
Cho nên nàng ta không biết, mà cũng không dám tự ý đoán bừa.
Nói tóm lại, trưởng bối nhà mẹ đẻ đã đích thân mời thì vương phi chắc phải đi một chuyến rồi.
Chính bới vì bọn họ nói có chuyện quan trọng cần thương lượng cho nên CỔ quản gia mới không thể đuổi người.
Thích Vy tặc lưỡi, dường như bọn họ rất sốt ruột.
Nàng không tin mấy lời nhảm nhí như bọn họ nhớ nàng.
Chắc chắn bọn họ đang muốn nhờ nàng làm chuyện gì đó để mưu lợi cho Thích gia.
Lần trước đến đã bị Cơ Vấn Thiên cảnh cáo, thời gian còn chưa bao lâu mà bây giờ lại nháo nhào chạy tới đây rồi, đúng là không để cho nàng nhàn rỗi được.
Thích Vy chào hỏi hai người Phó Vân Thi rồi nói: “Ta có chút việc cần giải quyết nên phải đi trước, chuyện ở cửa hàng giao lại cho các người”.
Hal người gật đầu với nàng, Phó Vân Thi còn vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, cô không cần phải lo lắng chuyện trong cửa hàng, ngược lại chuyện của cô với Thích gia nếu như cần hỗ trợ thì nhất định phải nói cho bọn ta biết”.
Thích Vy mỉm cười: “Được”.
“Lão gia cùng phu nhân nhà ngươi tìm bản vương phi có chuyện gì?”, Thích Vy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quản sự Thích gia đang đứng trước mặt, biếu hiện vô cùng lãnh đạm.
Trước kia khi nàng còn ớ Thích gia thì vị quản sự này rất khinh thường đại tiểu thư, nhưng bây giờ ông ta cũng phải