Nhưng…
Tại sao? Rõ ràng mọi chuyện đều đang phát triển thuận lợi rồi, mà con nhỏ đáng ghét Thích Vy kia nhất định muốn chọc cho bà ta không thoải mái, lại còn muốn cướp của hồi môn của mẹ nàng ta chứ?
Nàng ta có biết năm đó nhà họ Tạ cho Tạ An Nguyệt bao nhiêu là đồ tốt làm của hồi môn không?
Từ lâu bà ta đã coi những thứ đó là của mình, nhưng bây giờ Thích Bá Hàn lại muốn bà ta giao ra, quả thực còn khiến bà ta cảm thấy khó chịu hơn là bị cứa vào người nữa, khiến bà ta có cảm giác mơ hồ như thể chính Tạ An Nguyệt đang nhìn bà ta thấy bà ta sống quá tốt nên đã đến để trả thù vậy.
Đáng tiếc, dù trong lòng Tạ An Như có không cam lòng, có căm phẫn đến đâu thì Thích Bá Hàn là chủ gia đinh đã lên tiếng, cho nên bà ta cũng không còn cách nào tiếp tục từ chối, chỉ có thể ngậm ngùi kêu người mở kho hàng.
“Chờ một chút, ta muốn tự kiếm kê danh sách của hồi môn”, Thích Vy đột nhiên nói.
Sắc mặt Tạ An Như tái nhợt: “Ý ngươi là sao hả, ngươi cho rằng ta tham lam của hồi môn của mẹ ngươi sao?”
Thích Vy nói với giọng thán nhiên: “Có tham lam hay không, trong lòng bà tự biết”.
Có lẽ bởi vì ánh mắt chất chứa sự ngờ vực của Thích Vy, khiến bà ta cuối cùng cũng nhớ tới điều gì đó, sắc mặt Tạ An Như đột nhiên biến đổi, ánh mắt bỗng nhiên cũng có chút chột dạ.
Thích Bá Hàn và bà ta làm phu thê nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết tính tình Tạ An Như như thế nào sao, ông ta chú ý thấy biếu cảm của bà ta có điểm khác thường, tim ông ta cũng nảy lên một nhịp.
Người ta thường nói phụ nữ tóc thì dài, não thì ngắn, chắc Tạ An Như sẽ không làm ra cái chuyện mất mặt như động đến của hồi môn của An Nguyệt đấy chứ?
Mặc dù sau khi người vợ đầu mất, Thích Bá Hàn đã kết hôn với Tạ An Như theo đúng quy trình từ trước, thậm chí bà ta còn sinh cho ông người con trai cả, nhưng không phải ông ta không có chút tình cảm gì với Tạ An Nguyệt.
Nhân lúc Thích Vy đang được người ta dẫn tới phòng chứa đồ phía trước không đế ý tới bọn họ, Thích Bá Hàn cắn răng thấp giọng cảnh cáo Tạ An Như: “Bà thật sự đụng vào đồ của An Nguyệt hả? Nếu như thế thật thì nhân lúc Thích Vy chưa vào tới phòng để đồ mau trả đồ lại chỗ cũ đi!”
Tạ An Như tức giận nói: “Thiếp không động vào!”
“Vậy thì tại sao bà lại trông cỏ vẻ chôt da thế!”
Tạ An Như len lén nhìn Thích Vy trước mặt, bà ta do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Thiếp chỉ là đang nghĩ, những thứ đó để đâu thì cứ để yên đó đi, đến khi Nhã Nhi xuất giá, có thể thêm cho con bé một ít của hồi môn, dù sao thì tỷ tỷ cũng là dì của Nhã Nhi, cho con bé thêm một vài