Hồng Liên quái dị nhìn Hình Tranh, sau đó mới nhìn về phía chủ tử nhà mình, nói: “Ngày thường ngoài việc giúp SƯ phụ quan tâm đến những bệnh nhân phù hợp thì chính mình cũng chỉ cải trang đi chấn trị cho một ít dân chúng bình thường đế tích lũy kinh nghiệm, những dân chúng kia được chữa khỏi bệnh cảm kích còn không kịp, không thế nào lấy oán báo ân, chỉ có điều nếu như phải chọn ra một nghỉ phạm thì chắc chỉ có…”
Thích Vy tiếp lời: “Nữ nhân áo vàng bị hư thai”.
Hồng Liên gật đầu, nói: “Lúc ấy nàng ta muốn chủ tử rời khỏi kỉnh thành, chủ tử không đồng ý, đám người đánh lén lúc ấy nhìn thấy ta cũng liền mở miệng uy hiếp ta, nói muốn sống thì phải nhanh chóng rời khỏi kinh thành, còn bức hỏi ta chủ tử đang ờ phòng nào”.
Đáng tiếc, chủ tử của nàng ta không ở cùng trong y viện, những người đó từ đầu đến cuối đều không gặp được mục tiêu của bọn họ.
Vừa nghe đến câu rời khỏi kinh thành, sắc mặt của Cơ Vấn Thiên,
Thích Vy cùng với Cơ cẩm Dương càng khó coi hơn.
Cơ Vấn Thiên thì nghĩ, hắn khó khăn lắm mới ổn định được với Thích Vy, đảm bảo trong vòng năm năm người cũng sẽ không rời khỏi vương phủ, thế mà lại có kẻ dám phá hỏng kế hoạch của hắn?
Còn hai mẹ con kia thì nghĩ, bọn họ còn chưa kiếm được đủ tiền, sao có thế rời khỏi kinh thành?
Bầu không khí trong xe ngựa càng lúc càng ngưng trọng, ngay cả Hình Tranh cũng bất giác ngồi cách xa Cơ Vấn Thiên một chút.
Lúc này, Hồng Liên tiếp tục nói: “Cũng may ngày thường trong y viện cũng được bố trí một chút, không đế cho những người đó thực hiện được âm mưu, bọn chúng vừa mới bước vào chủ viện không bao lâu liền trúng chiêu, hiện tại đều bị nhốt ở trong, cũng chưa chết, giữ lại một hơi chờ chủ tử qua đó xử trf
Hình Tranh:
Trong chuyện này hắn ta không hề có đất dụng võ!
Hình Tranh hồ nghi đánh giá Hồng Liên, nhìn sao cũng nhìn không ra vị này còn là một cao thủ có thể một mình chế phục mấy tẽn hung phạm.
Hồng Liên: Tất nhiên là không thế rồi!
Nếu như Nam Tinh canh giữ y viện thì nàng ta có lẽ còn có thể trực tiếp dùng vũ lực giải quyết vấn đề, nhưng Hồng Liên chỉ biết y thuật chứ cũng giống như Thích Vy hoàn toàn không có chút sức mạnh gì, cho nên cũng không thể dùng vũ lực giải quyết được.
“Vậy vết thương trên người ngươi thì sao?”, Thích Vy nhíu mày nói.
Hồng Liẻn trả lời: “Do khõng may trong số những người xông vào lúc ấy có một người đi sai đường đến phòng hạ nhân cho nên không hoàn toàn trúng chiêu, ngược lại còn kinh động đến mấy hạ nhân đang ngủ say, ta cùng bọn họ phải cùng