“Không thế nào, ta thấy tiếu thư nhà họ Hoàng ngày thường rất dịu dàng, văn tĩnh, không giống loại người như vậy”.
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, ta vẩn luôn không vừa mắt nàng ta, cứ hay thích ra vẻ, nhìn thấy phiền muốn chết đi được”, Thích Cẩm Nhã xen mồm nói, ánh mắt nàng ta nhìn Hoàng Nhược Lâm cứ như nhìn một thứ gì đó rất cay mắt.
Thật ra mà nói thì Hoàng Nhược Lảm và Tô Bạch Chỉ là người cùng đường, nối danh mỹ nhân thiện lương tựa hoa sen trắng, có điều, Tô Bạch Chỉ là dạng hoa sen có đẳng cấp cao hơn, trong giới quý nữ, ấn tượng về nàng ta không tệ, còn Hoàng Nhược Lâm thì chỉ là người qua đường, nhân duyên có hơi kém, có lẽ là do kỹ xuất diễn năng của nàng ta chưa đủ chuẩn? Hoặc cũng có thế là vì sự chênh lệch về bối cảnh gla thế.
Nếu để Thích Vy nói thì loại người như Hoàng Nhược Lâm, mang thai lại cố tình muốn phá bỏ, rồi còn bày ra dáng vẻ thảm thương, muốn lập mộ cho đứa trẻ, thì so với mấy đóa sen trắng hở chút thích động mồm mép, nàng ta càng khiến người ta ghê tởm hơn.
Thích Cẩm Nhã vẫn còn chưa nói xong.
“Một nữ tử chưa gả chồng lại dám cẩu thả với dã nam nhân trước, vậy mà còn dám vào cung tuyển tú, đúng là không biết thẹn là gì.
Không chỉ khiến bản thân mất mặt, sợ là còn rước họa cho người nhà”, nói xong, nàng ta bày ra dáng vẻ như sợ bị dính phải mấy thứ bẩn thỉu, vội nhích sang bên cạnh mấy bước, cánh thật xa Hoàng Nhược Lâm.
Đám quý nữa xung quanh cũng hùa theo: “Còn không phải, e rằng Hoàng viên ngoại lang sẽ bị liên lụy”.
“Đây là tội khi quân đấy! Đừng nói là Hoàng viên ngoại quan bị liên lụy, có khi cả nhà đều gặp họa”.
Nghe được những lời này, trong mắt Hoàng Nhược Lâm tràn đầy tiếc hận.
“Tiểu thư Vân Uyển, ngươi nói xem, rốt cuộc Hoàng Nhược Lảm đã nghĩ gì mà làm thế, sau khi vào cung chưa chắc chiếm được bao nhiêu vinh hoa phú quý, vậy mà lại dám làm ra chuyện hổ thẹn cho gia tộc thế này”.
Tạ Vân Uyển cười ngượng ngùng, không tham gia vào cuộc bàn luận của các nàng, mà chỉ hướng mắt nhìn Thích Cầm Nhã, nữ tử đang bày ra vẻ mặt đùa cợt, miệng thì liên tục tuôn ra những lời khó nghe.
Càng nhìn, nàng ta càng cảm thấy bực bội.
Thích Cẩm Nhã bị ngốc à, chẳng lẽ trước khi vào cung, người nhà nàng ta không dặn dò rằng càng lắm lời càng dễ sai à? Chẳng lẽ không biết năm đó cô cô An Như đã vào cửa Thích gia như thế nào à? Khi đó, chuyện của cô cô An Như có khác gì Hoàng Nhược Lâm hiện tại đâu chứ? Không phải đều là trước khi xuất giá đã… Thậm