“Ha ha ha, nói bao nhiêu lần cũng không thế diễn tả hết lòng biết ơn của phu thê ta, trước khi tìm đến ngài chúng ta cũng không phải chưa tìm qua thầy thuốc, danh y cũng gặp qua vài người, kết quả bọn họ thu tiền tư vấn xong cũng không thèm đếm xía tới nữa, mặt của phu nhân ta chẳng những không được chữa lành mà xém chút còn bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất”.
Điều này tất nhiên là sau này nghe Thích Vy giảng giải lại, khiến hẳn ta tức đến mức sau khỉ rời khỏi Việt Thành liền tìm mấy tên lang băm trước đó tính sổ, nhân tiện cũng đòi lại tiền chữa bệnh.
Hẳn ta cũng không phải người coi tiền như rác, bạc trắng cũng không phải là để hoang phí như vậy.
Khl họ đang nói chuyện, Cơ Vấn Thiên không chút dấu vết đánh giá phu thê Sài Hổ một lượt.
Sài Hố người như tên, thân hình cường tráng, thuộc kiểu đàn ông phương Bắc hào sảng điên hình, ngược lại phu nhân Thẩm Thị của hắn ta thì nhỏ nhắn và mang theo nụ cười ngượng ngùng, xem ra rất có khí chất của con gái rượu vùng Giang Nam.
Tuy nhiên, kể từ khi Sài Hổ thốt ra câu đầu tiên, hắn liền phát hiện ra phán đoán của mình là sai lầm.
Sau khi hỏi han, Thẩm Thị liền ngồi xuống chiếc ghế trống bẽn cạnh Thích Vy, duỗi cổ tay ra để nàng bắt mạch, nhân tiện còn kiếm tra tình trạng khuôn mặt của nàng ta, vì nơi gặp vấn đề lúc đầu của Thấm Thị chính là gương mặt thanh tú của nàng ấy.
Trong lúc Thích Vy chẩn trị, Sài Hố không có việc gì làm, đầu tiẽn là nhấp một ngụm trà làm dịu cổ họng, sau đó mới chú ý tới Cơ Vấn Thiên, người ngay từ đầu đã có cảm giác hiện diện mạnh mẽ nhưng vẫn luôn im lặng ngồi đó, trong mắt hắn ta lộ ra dò xét, trầm ngâm một chút