“Bổn Vương phi cho ngươi nói chuyện sao?”, Thích Vy lạnh lùng nhìn ả ta, hàn ý trong ánh mắt khiến cho Hương Nguyệt co rúm lại theo bản năng, lời nói đã đến bên miệng lại nuốt trớ ve.
“Ngươi hại Thanh Sương mất đi đứa nhỏ này, đó không chỉ là trưởng tôn của Mộ gia, còn là cháu Lục gia, cháu ngoại của Định Viễn Hầu, thân phận quý trọng đến mức một ngón tay của đứa nhỏ cũng cao sang hơn ngươi, tưởng chỉ cần câu “không cố ý” vô nghĩa của ngươi là có thế dễ dàng xoá đi tội lỗi sao?”
Ánh mắt Hương Nguyệt dần dần trở nên bất an.
“Bàn lui thì đương gia chủ mẫu sinh non, thân thể không được khoẻ, ngươi thân là thiếp thất, không ở bên cạnh hầu hạ, làm trâu làm ngựa chăm sóc cho nàng chu đáo mà còn chạy đến nói mấy câu hết sức buồn cười, thật sự coi mình quan trọng lắm à?”.
Ngữ khí Thích Vy cũng không chanh chua, ngược lại rất bình đạm, nhưng ánh mắt chẳng thèm liếc sang, giống như nhìn xuống một con kiến vậy, như thế cũng đủ làm cho Hương Nguyệt cảm thấy khó lòng mà chịu nổi.
“Một kẻ hèn nhát nhảy nhót làm trò hề, Mộ Thanh Hoà chỉ cưng chiều ngươi nhiều một chút thôi mà đã cho rằng bản thân mình là chủ tử à? Chắc ngươi vẫn là tiện tịch đúng không? Ngươi có nghe qua cái gì gọi là “mua bán thiếp thất” chưa? Thanh Sương là đương gia chủ mẫu, có đủ quyền lợi, có thế tùy ý bán ngươi đi, quyết định
ngươi sống hay chết, còn bổn vương phi… Nếu ta cảm thấy không cao hứng, thì có thế cho người đánh ngươi chết tươi ngay, ngươi xem thử sau khi trở về, Mộ Thanh Hoà có dám nói nửa câu oán hận đối với bổn vương phi hay không?”
Sẳc mặt Hương Nguyệt lập tức trở nên trắng bệch, lúc này mới thật sự biết sợ, ả ta bị doạ đến hai chân mềm nhũn, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên trán, ngón tay không ngừng xé rách khăn, trong mắt tràn đầy hoảng hốt, ả ta muốn nhờ Lục Thanh Sương giúp mình cầu xin, thế nhưng khi đối diện với cặp mắt tràn đầy hận thù và sảng khoái của đối phương, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Trông cậy vào người vừa mới bị mình hại sảy thai cầu tình cho mình, thật buồn cười.
Hương Nguyệt há miệng th ở dốc vài lần, trong cổ họng lại giống như có thứ gì đó mắc kẹt, cố gắng hết sức mới có thể miễn cưỡng phát ra tiếng, vừa mới nói một chữ “ta” xong thì lại bị Thanh Đại vẫn luôn chú ý nãy giờ cho một bát tai, chỉ nghe một tiếng “chát” giòn vang, lại thêm một cái tát dùng sức mà đánh tới!
Ha, một trái một phải, đối xứng vừa vặn, trỏng rất cân bằng!
Thích Vy nói: “Cơ thể Thanh Sương có bị suy nhược, thật sự cần được tĩnh tâm, tịnh dưỡng cho thật tốt, không hợp gặp loại tiện nhân chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nếu thấy thi
sẽ không vui, mà nàng ấy không vui thì bổn vương phi cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, về hai cái tát này, chắc ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Lần này Hương Nguyệt khóc thật, ả ta thật sự hối hận!
Ả ta không