“Hả?”, người nhà họ Tô sửng sốt, Tô phu nhân lại càng thêm lo lắng: “Nếu Vương Phi không có cách nào thì chẳng lẽ con ta chỉ có thể tiếp tục hôn mê như vậy sao, lỡ như có một ngày…”
“Cho dù bà có nói như vậy thì bản vương phi cũng không thể nghiên cứu ra phương pháp trị liệu ngay được, dù sao cũng phải tốn một chút thời gian”, Thích Vy không phải cố ý đùa giỡn bọn họ, ngược lại sau khi xác định Tô Bạch Huy trúng cổ thì nàng chẳng những không hề quan tâm đ ến chuyện Tô gia ép buộc nàng nữa mà còn hạ quyết tâm v@t thí nghiệm này nhất định phải do mình xử lý, ai cũng đừng hòng tranh đoạt VỚI nàng!
“Thay vì lãng phí thời gian với bản vương phi, chi bằng các người đi điều tra gần đây Tô Bạch Huy đã trêu chọc phải người nào, tốt nhất là phải tìm ra được người hạ cổ”, nói xong nàng liền chuẩn bị rời đi bởi vì nàng còn vội trở về nghiên cứu cổ độc một chút.
Người nhà họ Tô thấy nàng muốn rời đi thì lại càng khẩn trương, Tô phu nhân vội vàng hỏi: “Vương Phi không kê chút thuốc cho Huy nhi, hay là nghĩ biện pháp giúp nó tỉnh lại sao?”
Cứ như vậy mà rời đi?
Thích Vy liếc nhìn Tô phu nhân một cái, nói: “Nếu đã xác định không phải bị bệnh thì tất nhiên không thể dùng thuốc tùy tiện, lỡ như uống thuốc bậy xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm?”
Tô phu nhân thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra câu “Đương nhiên là cô chịu trách nhiệm”, nhưng đứng trước ánh mẳt của Thích Vy thì lại cảm thấy có chút xấu hổ nên đành ngậm miệng lại.
Thích Vy nói: “Yên tâm, trạng thái thân thể hiện tại của hắn ta cũng xem như không tệ, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng nếu như tùy tiện đánh thức hắn ta để cho người hạ cổ phát hiện thì nói không chừng sẽ kẻ đó sẽ ra tay tàn độc hơn, chắc các người cũng biết hậu quả của việc đả thảo kinh xà, cho nên trước khi bẳt được người hạ cổ thì tốt nhất các người nên giấu tin tức đi”.
Người nhà họ Tô nghe thấy lời này cũng có đạo lý cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Thích Vy mang theo người của nàng vội vàng rời đi, sau đó ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, bầu không khí phút chốc lại chìm vào thê lương.
Vừa về tới cổng Vương phủ thì Thích Vy đã chạy ngay vào thư phòng nhỏ chuyên dùng làm y viện của nàng để lục lọi y thư.
Nàng nhớ rõ lúc trước có một quyển sách nào đó mà nàng đã từng đọc qua có ghi chép về cổ độc thời đại này, chỉ là lúc ấy trong tay nàng đang còn có những bệnh nhân khác có bệnh tình tương đối nghiêm trọng cần trị liệu, cho nên nàng không còn đủ tinh lực để nghiên cứu, liền tạm thời gác sang một bẽn, cuối cùng không cẩn thận liền quên mất.
Hôm nay chuyện của Tô Bạch Huy vừa hay đã cho nàng cơ hội nghiên cứu cổ đôc lai môt lần nữa.
Không biết sự phát triển của cổ độc ớ hai thời