Vừa bước vào trong phòng, Thích Vy đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Điều này cũng không có gì kỳ quái, vết thương chém gần như đứt lìa chân cũng không phải nhẹ, muốn cầm máu không phải việc dễ dàng, qua suốt một đêm, chỉ vấn đề mất máu quá nhiều thôi cũng đã đủ để đe doạ tính mạng của Giang công tử.
Đợi Thích Vy đi vào thấy phần trên chân của Giang Mộc Hàn được quấn một lớp băng dày đã nhuộm đỏ máu, nàng càng tỏ vẻ đã đoán trước được.
“Bái kiến Dục Vương phi!”, trong phòng, các Thái y và thầy lang trợ thủ đang bận rộn ổn định tinh hình của Giang Mộc Hàn thấy Thích Vy thì vội cung kính hành lễ, không đợi nàng hỏi đã chủ động giải thích tỉ mỉ vết thương của bệnh nhân.
Sau khi Thái y đề nghị Giang Thượng thư tìm Dục Vương phi tới để giúp trị liệu, trong lòng cũng có hơi hối hận.
Cũng không phải là lo Dục Vương phi giành hết danh tiếng của Thái Y Viện mà là ông ta không chắc Dục Vương phi có thể chữa trị loại vết thương này hay không.
ông ta vừa thương hại người Giang gia, đồng thời cũng có chút sùng bái Dục Vương phi sau khi nghe hai người đã trị liệu cho tiểu Hầu gia Tĩnh An Hầu bị rắn độc cắn về kể lại, thế nên mới nóng đầu nghĩ rằng không chừng Dục Vương phi có thể mang tới cho họ bất ngờ lần nữa.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, ông ta nghĩ lỡ đâu nàng chỉ giỏi trị liệu những loại bệnh lạ, không rành về chữa thương thì sao? Thế chẳng phải là ông ta đắc tội cả Giang gia lân Dục Vương phi ư?
Vì thế, khi giải thích, Thái y cũng cẩn thận quan sát thay đổi trên nét mặt của Dục Vương phi, trong lòng nghĩ nếu nàng lộ ra chút biểu cảm khó xử nào thì mình lập tức nghĩ biện pháp giải vây.
“… Lão phu đã cố gắng dùng phương pháp châm cứu để cầm máu giúp Giang đại công tử nhưng bề mặt vết thương quá lớn, hoàn toàn không ngừng chảy máu được.
Hơn nữa, vì xương và gân của chân trái gần như đã bị chặt đứt nên với y thuật của lão phu, sợ là khó có thể nối liền chân lại cho Giang công tử”.
Nếu mà bàn lui thì cho dù có khâu lại được, xương và gân cũng không thể nối liền, các bộ phận không thể dung hợp, đó cũng chỉ là một cái chân bỏ đi, vậy khác gì cắt bỏ hoặc lắp chi giả đâu.
Thái y cũng đã nói chuyện này với hai vợ chồng Giang Ninh Viễn nhưng khi nghe thấy lần nữa, họ vẫn khó chịu như trước.
Giang phu nhân không nhịn được mà bật khóc: “Hàn Nhi của ta! Sao số con khổ thế này!”
“Được rồi, đừng khóc, để cho Dục Vương phi khám cho Hàn Nhi xem sao đã!”, Giang Ninh Viễn giữ chặt phu nhân, thấp giọng an ủi.
Thích Vy không nói gì