Người hầu sửng sốt, vội vàng đáp: “Nơi này chính là chủ viện, vương gia, ngài uống say rồi”.
“Vậy à?”, Cơ Vấn Thiên nhìn xung quanh, dường như cũng không quá xác định, nhưng hắn cũng không tiếp tục truy hỏi, mà để mặc cho người hầu dìu mình đi.
Mãi đến khi đi đến cửa căn phòng trong kế hoạch, người hầu mới thở phào nhẹ nhõm, đang định dìu người vào trong thì một khắc trước, Cơ Vấn Thiên vẫn còn say đến mức phải cần người đỡ, vậy mà giờ nhoáng một cái, hắn đã đứng sau lưng đối phương, người nọ còn chưa kịp phản ứng, một cái chặt tay đã nhẹ nhàng đánh vào phần gáy hắn ta, người cứ thế ngã “rầm” xuống.
“Mang người đi thẩm vấn, hỏi xem ai đã thu mua hắn ta, mục đích là gì?”
Từng âm thanh cứng rắn vang lên, trong khoảng sân hoang vắng bỗng xuất hiện một bóng dáng mặc đồ đen, hiển nhiên là ám vệ vẫn luôn ẩn nấp trong chỗ tối.
Cơ Vấn Thiên cảm thấy có hơi buồn cười, tuy giờ còn chưa rõ kẻ đứng sau lưng có mục đích gì, nhưng ở phủ của hắn lại dám tính kế hắn, chẳng lẽ kẻ đó nghĩ người của vương phủ chết hết rồi sao?
Nếu hôm nay hắn thật sự bị trúng chiêu thì ám vệ cũng sẽ không để mặc kẻ khả nghi đưa hắn đi.
Cơ Vấn Thiên phát giác trong phòng có tiếng hít thở của người sống, nghe có vẻ không đúng lẳm, hơn nữa… hắn cứ cho rằng nếu có người thì cũng nên là nữ tử, nhưng khi nghe kỹ âm thanh phát ra từ bên trong thì rõ ràng đó là một nam nhân.
Cơ Vấn Thiên nhíu mày, lẳng lặng đẩy cửa phòng, định vào trong xem thử chuyện gì xảy ra.
Vừa mở cửa thì một mùi hương nồng nặc xộc vào mũi hắn, hẳn không kịp phản ứng nên đã hít vào một ít, đợi đến khi phát giác có gì đó không đúng thì Cơ Vấn Thiên giận tái mặt, hắn lập tức nín thở, đồng thòi vung tay đóng cửa lại, trong đôi mắt đen kịt lóe lên tia không vui.
Dám dùng thủ đoạn bỉ ổi bực này tại bữa tiệc của hắn, đúng là giỏi!
Cơ Vấn Thiên lệnh cho ám vệ vào trong xác định xem người nọ là ai, sau khi biết được thân phận đối phương, hắn cảm thấy rất bất ngờ, chỉ hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không có ý định lôi người ra.
Đã dùng đến loại huân hương đặc thù này thì hiển nhiên