Người sáng suốt đều nhìn ra được là chắc chắn trong này có phần của nàng ta, có điều vì làm thông qua người hầu nên không ai vạch trần mà thôi.
Cơ Vấn Thiên sa sầm mặt mày nhìn Cơ Vô Song: “Ngươi lăn lộn ở phủ công chúa thế nào, không liên quan tới bổn vương nhưng nếu dám VÓI tay vào Dục vương phủ… Tĩnh Nhàn, ngươi quá mức rồi! “Ta không có, không phải ta, ta chỉ là…”.
Từ trong mắt đối phương, Cơ Vô Song cũng đã nhận ra được nhân tố làm mình bất an, cuối cùng hối hận tìm cách giải thích: “Chỉ là ta thấy Trầm Vân Phỉ thích huynh nên mới nghĩ cách tác thành cho nàng ta”.
Thích Vy cười ha hả: “Tác thành mà ngươi nói là giúp kẻ chen chân bỏ thuốc phu quân người ta rồi còn nhiệt tình niềm nở đi bắt gian giùm phải không?” Một Trướng công chúa, một nữ nhi của Đại trưởng công chúa, cả hai đều có thân phận cao quý, thế mà bắt tay nhau làm loại chuyện hèn hạ cỡ này, đúng là làm mất thế diện hoàng thất.
“Đủ rồi!”.
Đại trưởng công chúa không nhịn được nữa mà gầm lên, trên mặt là sự lo lắng, bà ta cắn răng nói với Cơ Vấn Thiên: “Hiện tại, việc nào cần thì cũng đã điều tra rõ ràng, là Vân Phỉ làm việc không nên làm, ta là cô ngươi, cũng thành thật nhận sai với ngươi.
Vân Phỉ là biểu muội, nể mặt cô, chuyện này kết thúc đi”.
Cơ Vấn Thiên tỏ ra lãnh đạm: “Nếu chỉ là chút chuyện vặt, bổn vương sẽ không tính toán nhưng nàng ta quá phận rồi, dám gài bẫy người Dục vương phủ, dù là kẻ nào thì cũng phải trả giá đắt!” Đại trưởng công chúa tức giận: “Không phải con bé đã phải trả giá đắt rồi sao? Chưa đủ nữa à?” Thích Vy đính chính: “Chính nàng ta gieo gió gặt bão, còn món nợ với Dục vương phủ chúng ta thì vẫn phải đòi chứ”.
“Ngươi câm mồm! Bề trên nói chuyện, làm gì tới lượt ngươi xen vào!”, Đại trướng công chúa quát.
Mặt Cơ Vấn Thiên bỗng chốc lạnh lẽo hơn: “Nàng ấy là Vương phi của bốn vương, là một chủ nhân khác của Dục vương phủ, sao không tới lượt nàng ấy lên tiếng? Cô dùng cái mác trưởng bối để ra oai ở nơi khác thì được, chứ tại Dục vương phủ này, trừ bổn vương, không ai có tư cách lên tiếng hơn Thích Vy đâu!” Câu nói cuối cùng đầy khí phách làm Đại trướng công chúa cứng đờ, đồng thời cảm thấy nhục nhã trong lòng.
Nhưng càng khó xử hơn là Cơ Vấn Thiên vẫn không ngừng lại: “Sự tình đã rõ, cô có thể dẫn Trầm Vân Phỉ về, chuyện nàng ta gài bẫy người của Dục