“Phụ vương, không ngờ người lại đích thân đến đón chúng ta, ôi chao, sao bây giờ, tự dưng con cảm thấy sợ hãi vì được cưng chiều quá!”.
Mới quay về Vương phủ, vừa ngồi xuống, Thích Cẩm Dương đã khoa trương nói một câu.
Hình Tranh không nhịn được mà bật cười.
Vừa rồi hắn ta và Cơ Vấn Thiên cùng đến nhà họ Thích, chỉ không vào phòng trà thôi.
Lúc này, tuy là thời gian riêng tư của gia đình ba người bọn họ nhưng dù sao hắn ta cũng là phó tướng của Cơ Vấn Thiên, là thuộc hạ đáng tin nhất, cũng phải quen thuộc lẫn nhau thì sau này làm việc mới dễ.
Cho nên lần này Hình Tranh cũng không lui xuống, hai mẹ con Thích Vy cũng không để ý.
Trên đường về, hắn ta cũng mới biết nếu không phải Vương gia đến kịp lúc thì Vương phi có khả năng đã bị Thích Thượng thư tát một bạt tai rồi, trong lòng bất mãn không thôi.
Cho dù Vương phi có là con gái Thích gia thì hiện tại cũng là Dục Vương phi, Thích Thượng thư như vậy chẳng phải là không coi Vương gia ra gì sao?
Sau khi Thích Cẩm Dương biết chuyện xảy ra trong phòng trà thì cũng rất tức giận, hiếm khi thật lòng thật ý hòa thuận với người phụ vương mới nhận này, còn cố ý tỏ ra bùi ngùi vỗ vai hắn nói: “So với lão già Thích Bá Hàn kia, giờ trông phụ vương cũng không tệ quá nhỉ, là nhờ ông cha vợ kia đẩy người lên đó!”
Cơ Vấn Thiên: “…”.
Tuy nghe không hiểu ý con trai lắm, nhưng hắn cứ cảm thấy đây chẳng phải lời hay gì.
Thích Vy ho khan một tiếng, cảnh cáo nhìn Thích Tiểu Dương.
“Đúng rồi, lúc nãy con ở hoa viên một mình, không gặp rắc rối gì chứ”.
Thích Vy hỏi cậu bé.
Cơ Vấn Thiên và Hình Tranh đều nghiêng đầu nhìn Thích Cẩm Dương.
Theo những gì họ biết về người Thích gia, theo lý, chắc chẳng ai dám có ý đồ hay hành động gì quá mức với Thích Cẩm Dương.
Quả nhiên, Thích Cẩm Dương hoạt bát hẳn, biểu cảm bỗng chốc trở nên phong phú, khinh thường nâng cằm: “Mẫu thân, người yên tâm, người nhà họ Thích căn bản không làm gì được con cả, bọn họ chỉ là một đám ngu ngốc, thiểu năng mà thôi!”
Vẻ mặt Hình Tranh ngơ ngác: “Gì, gì mà ngu ngốc… Thiểu năng?”
Thích Vy bất đắc dĩ xoa trán.
Thích Cẩm Dương kiên nhẫn giải thích với Hình Tranh, nhưng giọng điệu vẫn khinh thường Thích gia như trước: “Ý ta là Thích gia đều là một đám có vấn đề về đầu óc, lúc trước mẫu thân nói về bọn họ như vậy đấy”.
Cơ Vấn Thiên và Hình Tranh im lặng nhìn Thích Vy, ánh mắt đầy ẩn ý và sâu xa.
Thì ra nàng (Vương phi) bình thường đều dạy dỗ con cái như vậy à.
Thích Vy híp mắt nhìn Thích Tiểu Dương vẫn chưa nhận thấy có gì không ổn, nàng nói mấy lời này lúc nào chứ! Dù có nói thì chắc chắn cũng chưa từng thẳng như ruột ngựa kiểu đó!
Thích Tiểu Dương thong thả nói tiếp: “Mọi người không biết đâu, buồn cười lắm, Thích Cẩm Nhã còn muốn lấy lòng con, bảo con nói với mẫu thân là để nàng ta vào Vương phủ! Ha, trông con giống đứa thiểu năng trí tuệ lắm sao, ai mà ngu tới mức hại mẹ mình để đi giúp người ngoài? Thích Cẩm Nhã kia trước đó