Ôi trời, thật muốn cười quá, không được, nhẫn nhịn, nàng là lang y chuyên nghiệp có đạo đức.
Hồng Liên nghe hiểu ý nghĩa trong đó cũng không nhịn được há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Thích Vy cũng coi như hiểu được tại sao nhà họ Lưu không mù quáng đổ hết tội lên đầu con dâu nhà họ Lưu.
Con dâu nhà người ta không những không có vấn đề gì, nghe Lưu ti nghiệp nói tiếp mới biết, người ta gả đến chưa bao lâu đã biết chồng mình có vấn đề, lại không hề chê bỏ, ba năm nay không bỏ không chê, còn giúp nghĩ đủ mọi cách.
Mặc dù những cách này không có hiệu quả, nhưng vẫn khiến người làm cha mẹ chồng như phu thê Lưu ti nghiệp và Lưu Thừa Nghiệp vô cùng cảm động, đồng thời cũng rất áy náy.
Lưu Thừa Nghiệp rất muốn làm ra vẻ không quan tâm chuyện này, nhưng nam nhân đâu thể thực sự không quan tâm năng lực chuyện này của mình, vẻ mặt khó tránh lộ vài phần xấu hổ và tự ti.
Thích Vy đeo mặt nạ, người nhà họ Lưu không nhìn rõ vẻ mặt của nàng, không phán đoán được nàng cứu được không, Lưu phu nhân thấp thỏm bất an hỏi: “Tiên y, không biết bệnh của con trai ta, có thể chữa được không? Trước đây nhà ta tìm người đến khám, họ đều nói nó uống thuốc hại sức khỏe, sợ rằng…”
“Chữa thì chắc chắn có thể chữa được”, Thích Vy gật đầu chắc nịch: “Đã uống rất nhiều thuốc không nên uống? Không sao, chỗ ta có rất nhiều phương thuốc có thể dùng điều trị”.
Không nói con gái nhà bọn họ tâm tính thế nào, nhưng Thích Vy không có ác cảm với ba người nhà họ, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, huống hồ, Lưu Thừa Nghiệp này cũng thực sự rất thảm.
Sợ bọn họ không tin, Thích Vy dứt khoát nói mấy phương thuốc: “Tang phiêu diêu chín mươi gam, già cốt ba mươi gam, bạch phục linh ba mươi gam, chế thành viên, sắc uống khi bụng đói, uống cùng canh mặn, có thể chữa suy dương, điều trị chứng không thể làm được gì; dương v*t bò một cái, lá rau hẹ hai mươi lăm gam, dâm dương hoắc, tơ hồng vàng mỗi loại năm mươi gam, cũng có thể điều trị, ngoài ra, nhân sâm, tiên linh tỳ, nhục thung dung, hà kỳ tử mỗi loại ba mươi gam cũng có thể chữa…”
Một lúc nói ra bảy tám phương thuốc trị suy dương, ba người nhà họ Lưu nghe mà trợn mắt há hốc miệng, Lưu ti nghiệp vội nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta tin cô có thể chữa bệnh cho con trai ta rồi”.
Tuy cũng có thể chỉ là nàng nói bừa, nhưng bây giờ bọn họ đã vào đường cùng, Thích Vy cất giọng tràn đầy tự tin, khiến người ta không khỏi tự chủ tình nguyện tin tưởng, nàng thực sự có thể chữa được, trong lòng người nhà họ Lưu lại bùng lên tia hy vọng.
“Nhưng, trước khi điều trị chắc chắn phải bắt mạch trước”, thái độ của Thích Vy rất thận trọng: “Bệnh trạng khác nhau, phương thuốc và lượng thuốc cũng phải điều chỉnh, không được dùng thuốc bừa bãi, hậu quả của việc dùng thuốc bừa bãi, tin rằng các người đã nếm đủ rồi”.
Người nhà họ