Đến lúc đó nàng sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc, cách xa kinh thành để định cư, khi ấy thì trời cao hoàng đế xa rồi, không còn phải lo nghĩ gì nữa, muốn làm gì chả được.
Trong lòng đã có quyết định, Thích Vy cũng chẳng do dự mà nói thẳng: “Cứ quyết định vậy, đi thôi, chúng ta tới kinh thành!”.
Thích Cẩm Dương gật đầu đồng ý, đồng thời cũng lén giơ ngón tay cái cho mình.
Nếu họ chạy thì hời cho tên kia quá, trước đây người cha tồi tệ kia để mẹ cậu một mình mang thai, sinh con, ra ngoài vất vả kiếm tiền sinh sống quá ngày, còn bản thân thì ở kinh thành phủ phê thoải mái (đâu có đâu) mà còn mong sau này được tự do sung sướng hay sao?
Mơ đẹp quá đấy!
Có câu: Con cái là của nợ.
Cậu không tìm người cha tệ bạc để tính sổ thì đúng là không xứng đáng với câu nói của người xưa.
Trong lòng Thích Cẩm Dương đã muốn hành cha mình tới chết đi sống lại, giúp mẫu thân lấy lại công bằng.
Từ đó có thể dự đoán được là khi hai mẹ con ôm lối tư tưởng như kia vào kinh thành thì nơi đó sẽ xảy ra “gió tanh mưa máu” thế nào.
Nghĩ thôi cũng thấy kích động!
Được phái tới Ninh Thành đón người đều là những thành viên thân cận đi theo Cơ Vấn Thiên chinh chiến sa trường, trong lòng cũng có chút suy đoán về tình hình của Vương phi, e là mấy năm nay Vương phi ở biệt trang cũng không mấy vui vẻ, hành lý cá nhân cũng chẳng có bao nhiêu.
Nhưng sự thật là khi họ thấy Thích Vy ra lệnh cho người trong biệt trang mang ra bao lớn bao nhỏ, chất đầy khoảng mười xe mà vẫn chưa hết, bên cạnh còn có hai nha hoàn xinh đẹp như hoa theo hầu, bản thân Thích Vy thì mặt mày phấn chấn, da dẻ hồng hào, khí chất cực tốt, mọi người đều ngớ ra.
Mọi người: Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm gì?
Chuyện khiến họ càng phải trố mắt là…
Bên cạnh Vương phi còn có một nhóc con có gương mặt giống hệt Vương gia.
Tất cả:!!!
Nhất định là hôm nay họ xuất hành sai cách rồi!
Phủ Thượng thư, kinh thành.
Chủ mẫu Thích gia – Tạ An Như nhíu mày, vẻ mặt không mấy vui vẻ: “Nghe nói Dục Vương đã phái người tới Ninh Thành đón Vương phi, con bé Thích Vy kia quay lại kinh cũng không biết là chuyện tốt hay xấu nữa”.
Liễu ma ma – ma ma hồi môn của Tạ An Như kề sát tai bà ta, thầm thì: “Tất nhiên là chuyện tốt rồi ạ! Phu nhân, người nghĩ mà xem, tiểu thư Thích Vy đã phải chờ suốt năm năm ở Ninh Thành từ lúc gả vào Dục Vương phủ, nơi đó sao sánh bằng kinh thành? Tiểu thư Thích Vy lại mềm yếu, năm năm này chắc chắn đã chịu nhiều khổ sở”.
Tạ An Như gật đầu.
Liễu ma ma tiếp tục nói: “Bây giờ lại có cơ hội trở về kinh, không cần ở lại Ninh Thành nữa, tiểu thư đã từng chịu khổ sẽ hiểu ra nhà