VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \( 15 \)
Hạ Như Tuyết bị lão thái thái đưa đến Phật Âm tự cấm túc, thành ra một tháng nay Nhược Khê không có ai để chơi đùa.
Nháy mắt mà gần đến ngày thành thân, cô đang đau đầu tìm cách thoát khỏi, bên ngoài liền vang lên tiếng nói của Hạ Như Tuyết, thì ra ả đã được lão thái thái cho về để dự lễ thành thân của cô.
\- " Nương, con không muốn dự, nhìn ả ta hạnh phúc con không chịu được."
Nhắc mới nhớ, từ sau vụ bẽ mặt ở yến tiệc kia, không thấy vị thái tử bóng gồng kia đến tìm cô ta nữa, nghĩ tới lại thấy mắc cười.
Bỗng một ý nghĩ loé lên trong đầu cô.
\- " Có cách rồi."
Đến tối cô cùng Trúc Ngân đi qua khuê phòng của Hạ Nhược Tuyết.
\- " Nhị tiểu thư, đại tiểu thư muốn gặp người."
\- " Cái gì? Cô ta còn dám đến ư?"
\- " Hạ Nhược Khê ta đến là muốn thương lượng với ngươi một chuyện, chuyện này lợi cho cả hai chúng ta."
Cô ta do dự một lúc nhưng sau đó vẫn kêu tất cả mọi người ra ngoài.
\-" Trúc Ngân, ở ngoài canh chừng không cho bất cứ ai nghe hoặc bước vào."
\- " Vâng"
Trong phòng chỉ còn cô và Hạ Như Tuyết, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô ta, lấy ấm rót ra một ly trà rồi khẽ đưa lên miệng.
\- " Ngươi có muốn ngôi vị Hách Vương phi không?"
\- " Cái gì? Ngươi nhường ta ư?"
\- " Cái này đôi bên cùng có lợi, ngươi muốn ngôi vị trên cao, ta lại muốn tự do.
Thế nào? Muốn đổi không? Ngươi chỉ cần lên xe hoa thay ta, ta lấy vị trí của ngươi đi ngao du."
\- " Nhưng....!Lỡ có người nhận ra thì sao?"
\- " Ngươi không cần lo, dung mạo của ta và ngươi có đến 8 phần giống nhau, trang điểm thêm một chút chắc chắn sẽ không ai nhận ra.
Chấp nhận không?"
\- " Được, ta chấp nhận."
\- " Thành giao."
Nhược Khê bước ra khỏi phòng, không hề ngoảnh đầu lại nhưng vẫn biết Lâm thị vừa từ góc khuất bước ra.
\-" Nha đầu này lại nhường cơ hội tốt này cho con."
\- " Nương, cô ta thật ngu ngốc, ngôi vị như vậy mà lại tùy tiện nhường lại.
Sau này con trở thành Hách Vương phi rồi, dưới một người trên vạn người, nhất định sẽ sống trong vàng bạc châu báu."
Trên đường về phòng, thấy vẻ mặt tiểu thư của mình cực kỳ bình tĩnh, Trúc Ngân tò mò hỏi một câu.
\- "