VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \(18 \)
Sáng hôm sau, Nhược Khê vừa mở mắt liền cảm thấy hậu quả của trận chiến tối qua.
Trên cơ thể đầy rẫy những dấu vết hoan ái, xương cốt đau nhức, hạ thân đau đớn tột cùng.
\-" Tên này, hắn mạnh do rượu hay do dục vọng quá lớn vậy? Hành bổn cô nương thành cái dạng gì rồi."
Cô cố gắng nhấc chân xuống giường bước đi, nhưng đi được vài bước liền vô lực ngã xuống.
\-" Hách Phong, tên khốn nhà ngươi, ta hận."
Chửi rủa một hồi, cảm giác sau lưng có một lực đỡ, thân thể bị nhấc bổng khỏi mặt đất.
Thì ra Hách Phong đã thức dậy, Nhược Khê không thể nào tiếp nhận nổi cái khuôn mặt tươi cười mãn nguyện kia của hắn.
\-" Nàng có hận ta thì nàng cũng không làm gì được.
Nàng đã trở thành người của ta rồi, thân thể nàng cũng là của ta rồi."
\-" Ngươi...!liêm sỉ của ngươi vứt xó nào rồi hả?"
\-" Từ khi gặp nàng ta không có cái gọi là liêm sỉ."
\-" Ngươi đúng là có phúc mà không biết hưởng, muội muội ta xinh dẹp, tài hoa như thế ngươi không muốn, cứ nhất định phải lấy ta là sao/ Ngươi nhìn ta xem, nhan sắc không có, cũng chả có tài năng gì, không dịu hiền như bao tiểu thư khuê các khác, suốt ngày chỉ biết đánh nhau.
Bao nhiêu tật xấu đều tụ tập trên người ta, ngươi xem, một vương gia cao ngạo như ngươi sao cứ phải lấy một kẻ thân đầy tật xấu?"
Hắn mỉm cười ma mị, đáy mắt sáng lên, giữ nguyên tư thế