VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \( 23 \)
Hách Phong để mặc cô ta đứng trố mắt ở đó, đuổi theo bóng dáng của Nhược Khê, hắn chạy một lúc mới thấy cô đứng trước một thanh lâu tính bước vào liền tiến lại kéo cô ra.
\-" Nàng vô đây làm gì? Đây không phải chỗ nữ tử như nàng có thể vào."
\-" Dô, Hách vương gia cao quý không cùng với vương phi đi thả đèn hoa đăng cùng nhau sao? Sao lại chạy đến tìm ta?"
\-" Nương tử coi như ta xin nàng, ta sai ta sai.
Là ta ghen với đứa nhóc đó nên mới để mặc cô ta làm càn.
Nàng đừng giận, nàng mắng ta đánh ta cũng được nhưng đừng giận nha."
\-" Bổn cô nương ta chẳng có gì phải giận, một cô gái nhỏ bé như ta sao dám giận Hách vương gia cao quý đây."
Hách Phong nghe cô nói vậy mặt xìu xuống, lúc sau lại đưa ra khuôn mặt đáng thương nũng nịu mà hướng về cô.
\-" Nương tử, tiểu Khê, Khê nhi, nàng đừng giận, tội nghiệp cho một nương tử yếu đuối như ta lắm? Giờ nàng muốn ta làm gì ta cũng làm."
\-" Chắc chứ?"
Nhược Khê nghi vấn hỏi ngược lại, hắn vẫn trưng ra bộ mặt đáng thương ấy mà gật đầu liên hồi.
Nhược Khê mỉm cười đưa tay lên xoa đầu hắn, hắn tưởng đã được tha thứ nhưng nghe câu nói của cô liền hóa đá.
\-" Tướng công ngoan, ngươi chỉ cần không hóa cầm thú hành hạ ta là được."
Hách phong cảm giác đâu đó trong mình sụp đổ, hắn lắc đầu lia lịa kiên quyết không đồng ý.
\-" Không được, cái này không được.
Nàng nói vậy khác nào bắt ta cấm dục cả đời.
Nhưng tiểu đệ của ta thấy nàng sẽ không kiềm chế được."
\-" Vậy lần sau còn dám tái phạm không ?"
\-" Ta thề với trời nhất định sẽ không dám nữa."
\-" Tốt."
Nhược Khê nói xong liền bước đi theo hướng về Hách vương phủ, Hách Phong như chú cún ngoan đi theo phía sau cô.
Mắt hắn vẫn liếc về phía thanh lâu phía sau, lúc nãy