VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \( 26 \)
Nhược Khê cùng Hách Phong ở lại phủ thừa tướng nghỉ ngơi, ăn uống một lúc nương kêu cô cùng hắn về phòng nghỉ, cô biến sắc lắc đầu mãnh liệt.
\-" Nương, con muốn ngủ với người, Hách Phong hắn cầm thú lắm, con muốn ngủ với người."
\-" Ăn nói hồ đồ, sao con lại nói tướng công mình như vậy.
Đứa con này, đến vợ của ta cũng giành, con muốn ta sống kiểu gì?"
Giọng nói ông tuy nghiêm nghị nhưng trên môi vẫn giữ cười dịu dàng.
Nương cười cười xoa nhẹ đầu cô, ngon ngọt nói.
\-" Con ngoan, như vậy không phải tốt sao? Con và Hách vương phu thê tình thâm, như vậy cháu của ta càng sớm ra đời chứ."
Khóe miệng Nhược Khê giật giật, quay sang liếc tên đang ngồi nhàn nhã uống trà làm như chuyện này không liên quan đến mình.
Hắn đặt ly trà xuống, mỉm cười nói.
\-" Nghĩa mẫu thật chí lý.
Nhược Khê, nàng phải nghe lời mới mau có cháu cho nghĩa mẫu bế."
Cảm thấy cha với nương không đứng về phía mình , cô liền chạy lại nắm tay lão thái thái.
\-" Lão thái thái, ta biết người thương ta nhất, nhười nỡ để đứa cháu gái này chịu khổ ư?"
\-" Hách Phong, đưa nó về phòng, làm cho tốt, ta muốn có chắt lắm rồi."
\-" Tuân mệnh,"
Trước khi bước ra khỏi phòng khách cô còn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn vế phía bọn họ nhưng họ chỉ mỉm cười ẩn ý.
Cô khóc ròng:" Thế là hết, biết kiếm lí do gì để thoát giờ?" Hách Phong như nhìn ra cô đang nghĩ gì, giơ tay muốn nhấc bổng cô lên cô vội cản hắn lại.
\-" Đừng đừng ta không trốn."
Cô vô tình liếc thấy một bóng người đứng trên nóc nhà cách đây không xa, thấy dáng vẻ như đang giương cung nhắm vào Hách Phong , máu nóng dồn lên não, không nghĩ nhiều liền đẩy hắn ra.
Mũi tên lao nhanh trong gió, chính xác đâm vào bả vai cô.
Cô đau đớn hét lên một tiếng.
\-" Ah"
Hách Phong bị đẩy ra đột ngột tuy đã kịp đứng dậy nhưng vẫn không đỡ kịp mũi tên cho cô.
lúc nãy hắn muốn bế cô lên để trốn đi nhưng cô lại cản hắn lại.
Nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô, hắn hốt hoảng chạy lại bế cô lên lo lắng hỏi.
\-" Nhược Khê, xin nàng đừng có chuyện gì."
\-" Aissss, cái tên này, một mũi tên thôi mà, làm gì được ta."
Tiếng hét của cô kinh động đến những người trong phủ, cha mẹ cô hốt hoảng chạy đến, thấy mũi tên cắm trên vai cô liền tột cùng sợ hãi.
\-" Con gái ta, Khê nhi, con Bị sao thế này?