Mạch Yên Nhiên âm lãnh lia mắt qua đám người còn lại, bọn họ ai nấy cũng lảng tránh ánh mắt của cô.
Yên Nhiên tiếp tục rời chân tiến về phía trước, phía sau liền xì xào to nhỏ những lời khó nghe:
- Các người nhìn đi, cô ta khoác vội y phục của nam nhân mà đi về, chắc không phải làm những chuyện bại hoại gì đó bị bắt tại trận mà nhanh chân bỏ trốn chứ? Tóc tai rũ rượi, luộm thuộm như vậy đúng là không có phẩm hạnh nào cả.
Cô dừng lại, híp mi mắt rồi sắt lạnh ném ánh nhìn băng lãnh vào bọn họ như một lời cảnh cáo, đám phụ nữ nhiều chuyện kia liền thu lại vẻ mặt cợt nhả đẩy nhau tản ra đi mất.
Yên Nhiên chẳng mấy để tâm quá nhiều đàm tiếu của những kẻ xa lạ, cứ vậy mà khó nhọc nhấc từng bước chân trở về.
Cách Mạch phủ một đoạn, cô vứt lại tấm y phục của Vân Hi vào nơi kín đáo tránh lại gây thêm phiền phức, đứng trước cánh cửa lớn cô thẳng người nhìn vào một điểm, tâm tư liền cao giọng tự nhủ:
- Từ nhỏ đến lớn việc gì ta cũng đều nhẫn nhịn, bởi vì ta quá thiếu thốn cái thứ gọi là tình phụ tử thiêng liêng, vì ông ta mà Mạch Yên Nhiên ta thà trở thành một nữ nhân hèn nhát để mặc người ta chà đạp, khinh thường, chỉ mong ông ấy có thể cho ta chút tình thân, một lòng ở lại nơi mà đối với ta chỉ toàn là chán ghét cũng không muốn từ bỏ.
Đổi lại ta nhận được gì ngoài những ánh nhìn khắc nghiệt của ông ấy.
Mẫu tử Hồng Uyển Uyển sớm đã có mưu tính với gia sản của Mạch phủ, bà ta xuất thân kỹ nữ nên trưởng bối Mạch gia không chấp nhận để Hồng tiểu nương thay thế quyền chủ mẫu Mạch gia, nhưng trong ngôi nhà rộng lớn này có kẻ nào không biết Hồng Uyển Uyển dù chỉ là một tiểu thiếp, nhưng thể diện mà Mạch Tử Sâm cho bà ta có kém gì đích mẫu danh chính ngôn thuận đâu.
Mẫu tử bọn họ đêm ngày dày vò Yên Nhiên, một lòng muốn dồn cô vào chỗ chết, chỉ khi đích nữ Mạch gia không còn với sự sủng ái của Mạch Tử Sâm thì mẫu tử họ mới ôm trọn được tài sản Mạch gia mà không chút phí sức.
Vài ngày trước thánh chỉ của hoàng thượng Miên Quốc ban hôn đích nữ Mạch gia gả cho Tứ Vương Gia Miên Vân Hi làm Vương Phi được hạ xuống, Mạch Tử Sâm không chút do dự tiếp chỉ mong có thể đuổi thứ vận rủi ra khỏi nhà, nhưng khắp Miên Quốc ai ai cũng tỏ tường Tứ Vương Gia thân thể suy nhược, đau ốm triền miên, từ lâu chẳng còn ân sủng, hoàng đế Miên Quốc ban hiệu khai phủ để cho hắn yên tâm tĩnh dưỡng, cũng đã rất lâu rồi hắn chẳng được triệu kiến vào cung mà mối hôn sự này rõ ràng là để xung hỉ cho hắn, nhưng căn bệnh mà Miên Vân Hi mắc phải kỳ dị vô cùng, mọi danh y trong ngoài Miên Quốc lẫn thái y trong hoàng cung đều đã xem qua cũng không có chút tiến triển, gả cho một người như vậy phần đời còn lại chẳng mấy vẻ vang gì, cũng chỉ có thể tiếp tục nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Dù vậy thì Mạch Ý Lan vẫn không thôi ganh ghét Yên Nhiên nên cùng Hồng Uyển Uyển bày mưu tính kế ám hại cô, nửa đêm canh ba sai người đến gọi Yên Nhiên ra sau hậu viện định làm hại danh tiết của cô, may thay Yên Nhiên phản kháng được mà chạy thoát, nhưng sau đó vẫn bị bắt lại, trong lúc khinh suất bọn chúng đã đẩy cô xuống vách núi, tưởng rằng Yên Nhiên đã chết nên bọn chúng nhanh chóng mang xác cô vứt lại bãi tha ma ngoại thành ngay trong đêm để phi tang.
Từng đoạn ký ức hèn nhát của bản thân tua lại trong đầu, cảm giác đau đớn và nỗi uất hận đè nén bấy lâu còn mồn một trong lòng khiến đáy mắt Yên Nhiên hằn lên sắc đỏ, cô tự nói với chính mình:
- Là các người ép ta phải thế này, đừng trách ta không niệm tình cũ.
Mạch Yên Nhiên tay đẩy cánh cửa lớn bước vào, đi được nửa sân thì người hầu của Hồng Uyển Uyển trông thấy đã kinh hồn bạt vía la toáng lên, gương mặt tái xanh như cắt máu:
- Ma....là ma.....ma.....
Ả ta nhũn cả hai chân đánh rơi giỏ hoa quả trên tay xuống đất, số hoa quả kia vung vãi khắp nơi, kẻ dưới đất run lẩy bẩy bò vội ra xa rồi chạy một mạch đi về hướng viện của Hồng Uyển Uyển.
- Tiểu nương....!Hồng tiểu nương.
Hồng Uyển Uyển chễm chệ trên ghế bành ung dung thưởng trà nghe thấy tiếng gọi thất thanh của người hầu liền nhíu mày khó chịu:
- Có chuyện gì? Mới chập tối mà đã la hét inh ỏi?
- Tiểu nương....!có...có..ma..
- Ma cái gì? Làm gì có ma? Ăn nói hồ đồ.
- Tiểu nương, là đại tiểu thư.
Hồng Uyển Uyển dừng tay trên miệng tách nhìn kẻ quỳ dưới chân hai vai run rẩy vài giây, bản thân vẫn nghĩ là do người hầu này tự hù dọa mình, bà ta tức giận:
- Đủ rồi, ngươi còn nói xằng bậy nữa ta sẽ cho người cắt cái lưỡi nhỏ của ngươi xuống đó.
- Không....không đâu Hồng tiểu nương, nô tỳ nói thật....là...là...đại tiểu thư thật mà.
Sắc máu Hồng Uyển Uyển có hơi kinh hãi, nhưng chẳng mấy giây đã lấy lại được sự điềm nhiên.
- Được rồi, ở đâu ta sẽ đến xem..làm gì có ma quỷ chứ.
Hồng Uyển Uyển y phục thêu hoa đẹp đẽ, đầu cài trâm bạc điểm xuyến thạch anh đứng dậy bước ra, dáng đi uyển chuyển rời khỏi căn phòng lộng lẫy.
Vừa đặt một chân qua khỏi bật thềm thì bóng người ngang mặt xuất hiện.
Dưới vầng nguyệt đêm đông lạnh lẽo khuôn mặt nữ nhân chỉ hiện ra một nửa, con ngươi lóng lánh nhưng chứa tới bảy phần ai oán trừng nhìn bà ta, hốc mắt sâu hút vì khung xương gầy gò hiện ra mang máng khiến Hồng Uyển Uyển giật mình khiếp đảm, hai chân lùi nhanh ra phía sau.
Yên Nhiên cư nhiên đi chậm rãi tới dồn thân thể thơm phức mùi hồng hoa của bà ta vào đến cạnh bàn giữa gian phòng, đanh giọng cất tiếng:
- Hồng tiểu nương, bà định đi đâu?
Bà ta có chút run rẩy lén nhìn dưới chân cô, hai chi chạm đất, thần sắc đúng là tái xanh nhưng sinh khí không đổi, quả nhiên không phải ma quỷ, nét mặt liền tráo trở :
- Mạch Yên Nhiên, cô giả thần giả quỷ làm gì chứ? Muốn dọa người ta chết sao?
Cô nhếch mép cười lạnh :
- Nói đến độ dồn ép người sao ta có thể sánh với tiểu nương.
- Cô nói vậy là sao? Suốt đêm qua và cả ngày hôm nay cô đã đi đâu, cả ngày chẳng thấy tâm hơi.
- Ta đi đâu Hồng tiểu nương phải là người biết rõ nhất chứ?
Trước ngữ giọng bình tĩnh của Yên Nhiên, Hồng Uyển Uyển một phen chột dạ, tròng mắt đảo đi nơi khác lảng tránh sự chất vấn bằng ánh nhìn của cô:
- Cô đi đâu làm sao mà ta biết được chứ.
Nữ nhân trước mặt cười khẩy, nhìn sang Phỉ Thúy người hầu thân tín của bà ta cất giọng ẩn