Từ đằng xa Miên Vân Hi có thể nhìn thấy dáng dấp mảnh mai của Yên Nhiên đang tựa cửa nhìn ra, nét mặt thơ thẩn phóng tầm mắt lên khoảng rộng của bầu trời, lốm đốm những ánh sao lấp lánh xa tít trên nền tối, hắn nhíu mày:
" Nữ nhân này lại âm mưu gì?"
- Khụ...khụ...
Nghe thấy tiếng ho quen thuộc, Yên Nhiên di chuyển tập trung lên thân hình cao lớn của Vân Hi, thái độ có chút dịu dàng khác lạ hơn bình thường:
- Vương Gia, ngài về rồi sao?
Trực giác run lên khiến hắn sững sờ, phút chốc suýt thì không nhận ra Mạch Yên Nhiên nữa, nữ nhân trước nay đối diện luôn tìm cách chống đối hắn, bây giờ lại có thể ôn nhu đến lạ.
- Ta về rồi.
Nghi hoặc để ý đến thần sắc của cô, hắn ngồi vào bàn gỗ, Yên Nhiên ân cần rót tách trà thơm đưa đến khuỷu tay đang đặt gần cạnh bàn, tâm tình Vân Hi bỗng trở nên xáo trộn, là cô định bày âm mưu quỷ kế gì, hay đã có chuyện không tốt đẹp xảy đến, khiến nha đầu hoạt bát thường ngày bây giờ lại thành bộ dạng này, quả thật hắn không thuận mắt.
- Ngài dùng trà.
Mạch Yên Nhiên là đang chột dạ, cảm thấy bản thân đã thái độ không đúng, hắn có lòng quan tâm nhắc nhở cô tránh xa những thị phi, nhưng mà cô chỉ chăm chăm vào cảm xúc của riêng mình, vậy nên cô mới tìm cách bù đắp, nhưng nữ nhân cao ngạo này một câu xin lỗi cũng cảm thấy khó khăn.
- Cô làm sao vậy? Có chuyện gì rồi sao?
Cô lạnh nhạt lắc đầu, lòng như chứa gai nhọn muốn nói gì đó nhưng sợ đối phương buồn, con ngươi ảm đạm nhìn vào khoảng không.
- Tứ Vương Gia, ta hỏi ngày một chuyện được không?
- Là chuyện gì?
- Ngài...có muốn trở thành...Thái Tử không?
Từ ngữ giọng ấp úng của Yên Nhiên, nội tâm Miên Vân Hi hắn được một phen khiếp đảm, trở nên cọc cằn:
- Mạch Yên Nhiên, cô có biết rằng mình đang nói gì không? Ở hoàng cung dưới chân thiên tử mà dám thốt ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Cô...là có ý đồ gì?
- Ta chỉ muốn hỏi ý nguyện của ngài.
- Không có ý nguyện gì hết, ý nguyện của ta là hiếu thuận với phụ hoàng, bên cạnh san sẻ nỗi lo bình ổn thiên hạ, giữ gìn giang sơn Đại Miên với người.
Cô còn nói ra nửa chữ tham vọng đại nghịch đó thì đừng trách ta một đao đoạt mạng.
Thông qua ánh nhìn không tỏ rõ thái độ của Yên Nhiên, cơ hồ hắn chợt nghĩ đến một chuyện:
- Có phải Đức Phi đã nói gì với cô rồi không?
Cô trầm mặc cụp đuôi mắt im lặng, Vân Hi lửa giận vẫn không nguôi tiếp tục bùng lên, mày rậm nhíu chặt mang theo đôi mắt hung hăng trừng cô, môi mỏng mím lại tựa hồ căng thẳng:
- Ta đã nói gì với cô, ta đã dặn cô không được qua lại với bà ấy mà, lời bổn Vương nói cô không nghe rõ hay sao?
- Tứ Vương Gia, ta là con người, có ý thức và suy nghĩ của riêng mình, ta không phải con rối nước trong tay ngài, ngài muốn ta thế nào sẽ như thế ấy.
Ngài xem ta là loại người gì?
Đồng tử to tròn ngước nhìn Vân Hi phẫn uất, rõ ràng là cô vì hắn mà khướt từ thẳng thừng lời đề nghị của Đức Phi, rõ ràng vì hắn mà không tiếc đắt tội với bà ấy, vậy mà bây giờ hắn dùng thái độ nghi kỵ để đối đãi.
Nộ khí bao quanh thân thể Vân Hi dịu đi đôi chút, nhưng khí tức cường bạo này hắn quyết không thu hồi, bất thình lình đứng bật dậy nắm xiết cổ tay nhỏ bé của nữ nhân, mỗi lúc mỗi dùng lực đàn áp, có thể cảm thụ được ống xương mỏng của Yên Nhiên sắp bị hắn bóp gãy rồi.
- Bổn Vương nói cho cô biết, đời này kiếp này cô sống làm người của bổn Vương, chết làm ma của bổn Vương, ngoài ta ra cô tuyệt đối không được nghiêng theo ai cả.
Thâm tâm cô trỗi lên một loại cảm giác khó tả, không phải động tâm mà là có chút thất vọng, lý nào hắn lại là kẻ có tính chiếm hữu cao như vậy, dù không yêu thương cũng nhất quyết kìm hãm cho bằng được cô.
Đứng trước con ngươi lạnh tựa băng tuyết, Yên Nhiên nửa chữ cũng chẳng muốn giải thích thêm.
* Cạch *
Bất giác miếng ngọc bội từ tay áo rơi xuống, cô vội vàng khom người nhặt lấy rồi hấp tấp cất đi.
Miên Vân Hi cơ hồ nhận ra món đồ mà bản thân làm mất, thoáng thấy tâm can rạo rực hẳn lên, người như cô lại lưu giữ món đồ này bên cạnh, nhưng là cố tình trêu chọc Yên Nhiên:
- Đó là cái gì?
- Không có gì hết.
- Cô đang giấu bổn Vương cái gì?
Nhanh như cắt hắn cướp lấy miếng ngọc trong tay áo, hắn đanh giọng:
- Đây là của ai?
Không thể nói với hắn là ngọc bội lấy từ trên người của nam nhân khác, cô chỉ đành mở to mắt nói dối:
- Là ngọc bội của ta.
- Của cô? Sao trước nay bổn Vương chưa từng nhìn thấy?
Ấm ức một lần bộc phát:
- Ngài còn chưa từng để ý đến ta thì làm sao mà nhìn thấy.
Tức giận rồi, hắn là tức giận rồi, vì muốn che giấu món đồ của một nam nhân mà cô nói dối, qua mặt hắn, còn tỏ vẻ thận trọng như vậy.
Tự khướt thay Vân Hi hắn là đang ghen với chính mình.
Nhưng cảm giác thấy cô ra sức bảo vệ miếng ngọc bội đó đối với hắn khó chịu vô cùng.
Miên Vân Hi trầm lặng nhìn xoáy ánh mắt vào cô, hắn khẽ gật gật đầu theo cơn thịnh nộ:
" Chính vì vậy mà cô đem lòng chống đối lại ta, hôm nay còn muốn đứng về phe người lạ, không nghe lời như vậy xem bổn Vương sẽ xử trí cô thế nào".
Như mãnh hổ lượn lờ con mồi đã lâu, hắn liền đến bế gọn gàng nữ nhân trước mặt,