Ta muốn vào đó.
- Nhiên nhi, bình tĩnh lại.
- Buông ta ra.
- Nhiên nhi, nàng có nghe bổn Vương nói gì không?
- Vậy chàng bắt ta phải làm sao? Ngồi yên chỗ này đợi à, đợi đến khi nào? Người bên trong là cha của ta đó, ta có thể phó mặc được sao?
Mạch Yên Nhiên không ngăn được tâm can cào xé, nấc lên từng tiếng vùng vẫy muốn xông vào.
- Được, vậy ta sẽ vào cùng với nàng.
- Vương Gia, trong đó gió to, sườn đồi tuyết lở rất nguy hiểm, một mình ta là đủ rồi.
- Không được, bổn Vương vẫn muốn vào đó với nàng, cùng nàng tìm Mạch tướng quân.
- Ta cũng cùng đi.
Mạch Ý Lan ngồi trên bạch mã lao đến, trước con ngươi ngỡ ngàng của Yên Nhiên, cô ta kiên định bước xuống.
- Vì sao cô lại đến đây?
- Sao ta lại không thể đến đây, ông ấy cũng là cha của ta mà.
Nhanh đi thôi, còn chần chừ mặt trời sẽ tối mất, trễ một chút thì cha phải chịu khổ thêm một chút giữa thời tiết này, phải nhanh chóng tìm thấy cha.
Nói rồi ba người bọn họ dẫn theo nhau bước vào bão tuyết, mặc cho đám người bên ngoài ngăn cản.
Trời mỗi lúc càng đổ dày mưa tuyết, cái rét cóng cứ âm sâu vào da thịt qua lớp vải mỏng manh, có thể cảm nhận ra môi răng khẽ run lên bần bật, cứ vậy mà lục lọi trong mớ hỗn độn rất lâu.
Họ thay phiên nhau gọi tên Mạch Tử Sâm, Mạch Ý Lan qua một đoạn gò vẫn không phát giác ra điều gì, Yên Nhiên cơ hồ nảy ra một ý định.
- Vương Gia, cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, hay là chúng ta chia nhau ra tìm đi.
- Không được, ở đây nguy hiểm như vậy ta không yên tâm để nàng một mình.
- Ta tự có thể bảo vệ bản thân, huống hồ ở đây còn có Ý Lan, chàng đừng lo lắng.
Vân Hi liếc mắt sang nữ nhân ở gần, động thái mấy phần do dự, hắn e sợ người phụ nữ lòng đầy đố kỵ mù quáng kia sẽ nhân cơ hội mà hãm hại Yên Nhiên, hắn càng sợ cô gặp nguy hiểm lại không có cách nào cầu viện hắn kịp thời, nhưng trước mắt Mạch Tử Sâm có thể đang nguy cấp tới tính mạng, hắn cũng chẳng nỡ lòng nhìn cô bất an, đau khổ.
Dường như hiểu được ánh mắt cảnh cáo của Vân Hi, Mạch Ý Lan giễu cợt cười khẽ:
- Là gì đây? Tứ Vương Gia sợ ta hại thê tử của ngài để trả thù sao? Yên tâm đi, hiện giờ tính mạng của cha ta mới là quan trọng, ta không có tâm tư để đi so đo với nương tử thô lỗ nhà ngài.
Dứt lời, cô ta ngoắt mắt phóng tầm nhìn ra nơi khác, cố gắng trông cho thật kỹ từng khối đá, ụ tuyết để tìm dấu vết của cha mình.
- Nhiên nhi, nàng nhất định phải cẩn thận.
- Ta biết rồi, chàng cũng phải cẩn thận, tìm thấy cha thì hét lớn lên, chúng tôi sẽ chạy đến.
- Được.
...----------------...
Tìm kiếm hơn nửa ngày, mặt trời cũng đã lặn mất, mà Vân Hi vẫn không thấy quay lại, bốn bề bao bọc bởi màn đêm, xung quanh trùng trùng một màu trăng trắng không thể xác định được phương hướng.
Hai nữ nhân mảnh mai đi ngược chiều cơn gió lớn, cái rét căm căm khiến hai vai bần bật run.
- Ý Lan, bên kia có một cái hang, chúng ta sang đó tránh gió một lát.
- Được.
Còn đi chưa được vài bước:
* Bụt...*
- Aaaaaaa
Mạch Ý Lan đạp phải ụ tuyết lở, trượt chân ngã để lộ ra sườn đồi sừng sững, Yên Nhiên kịp thời chụp lấy tay của cô ta, mọi trọng lực đều đổ dồn lên thân thể nhỏ nhắn của Yên Nhiên, tựa hồ không chống đỡ thêm nổi, cô rướn bàn chân móc lấy tảng đá lớn phía sau, căng mình kéo người đang lơ lửng dưới vực.
- Ý Lan, gắng rướn người lên, bám cho chắc, ta kéo cô lên.
Cố gắng đến gần như kiệt sức vẫn mãi không thể đưa Mạch Ý Lan lên, Yên Nhiên vẫn quyết không chịu buông tay.
Cô ta thân dưới chới với giữa không trung, hai tay bám víu nương theo lực kéo của người trên miệng vực, bên dưới một màu đen thăm thẳm, không thấy đáy, không rõ nông sâu là bao nhiêu, chỉ biết nhìn xuống đã thấy gân mạch cũng lạnh lẽo, chỉ biết nếu rơi xuống thì cả xương cốt cũng tan tành.
Trong khi Yên Nhiên đang nổ lực gồng mình giữ lấy Ý Lan, tâm thức cô ta bắt đầu hỗn tạp.
Có thể nào bản thân lại rơi vào thê thảm đến mức này, chết ở nơi lạnh lẽo, đến nhục thân cũng không nguyên vẹn, mà bây giờ cận kề với nguy hiểm người đưa tay ra cứu lấy cô ta không phải ai khác, mà là Yên Nhiên, nữ nhân bị cô ta vạn lần bất phục, luôn tìm đủ mọi cách hãm hại cho đến không ra con người.
Cơn đau căng tức truyền đi khắp cơ thể, khớp ngón của Yên Nhiên cơ hồ đã nhũn mất một phần vì mỏi mệt, giữa khí tiết âm u mà trán của cô toát lạnh mồ hôi, bàn tay cũng trơn đi không ít.
Người bên dưới đưa con ngươi run run nhìn cô, nghẹn giọng:
- Hay là cô buông tay ta ra đi.
- Cô bị điên rồi à, sao lại từ bỏ mạng sống của mình dễ dàng như vậy?
- Ta không còn hài tử, cũng mất cả thể diện rồi, cả đời này sống hay không sống nữa cũng có ý nghĩa gì đâu.
Chúng ta chia nhau ra tìm cha, cô tìm ở dương gian này, ta tìm ở địa phủ, nếu ta gặp người ta sẽ báo mộng cho cô, nếu cô gặp người thì hãy thắp một nén nhang báo với ta rằng cha bình an là đủ rồi.
- Câm miệng, ta sợ ma lắm, đặc biệt còn xấu xí như cô.
Hơi thở Yên Nhiên đứt quãng, cố gắng trì trệ bả vai:
- Ta không cho phép cô bi quan trước tình hình của