Ma cà rồng ngạc nhiên khi phát hiện Wya thế mà lại nhắm chặt hai mắt lại.
‘Hắn đang chờ chết sao?’
‘Xem ra không có cách nào để biết được khả năng của hắn.’ – Quan hầu cận trẻ tuổi thở dài.
‘Chỉ còn một cách duy nhất.’
“Đừng lúc nào cũng đi tìm điểm yếu của đối thủ, Wya.
Đó là chuyện của mấy người chỉ huy quân đội.” Lời người cô văng vẳng bên tai.
Wya cố chịu đựng cơn đau và cầm thanh kiếm thẳng, một cạnh trên tay phải theo chiều ngược lại.
“Điều càng quan trọng hơn là phải phát huy được điểm mạnh nhất của con.”
Hơi thở của Wya dần trở nên ổn định.
Từng tia sức mạnh sắc bén như tơ nhện dần tập trung vào tay phải anh.
Lỗ chân lông Wya như bị kích thích bởi loại Lực Lượng Chung Kết này, dựng đứng lên như kim.
“Các kiếm sĩ mạnh mẽ trong lịch sử đều lấy bản thân làm trung tâm.
Trong mắt họ chỉ có kiếm của chính mình.”
Khoảnh khắc ấy, ma cà rồng cảm thấy mắt mình hơi nhức khi nhìn chằm chằm vào Wya, tựa như thể đang nhìn vào một lưỡi kiếm sắc bén.
‘Đây là… Lực Lượng Chung Kết?’
Ma cà rồng biến sắc.
‘Trước khi khí thế của hắn hình thành…’
‘Phải giết chết hắn.’
“Vung ra nhát kiếm mạnh nhất của mình.
Chuyện này còn quan trọng hơn so với thắng – bại, sống – chết, rất nhiều.” Trong trí nhớ, người cô vừa cười vừa nói.
Wya hít sâu một hơi.
Như hàng vạn lần luyện tập trong tháp, Lực Lượng Chung Kết chạy dọc qua toàn bộ cơ thể Wya như một lưỡi dao.
Anh đã nhìn thấy.
Giữa cơn đau đớn khó lòng mà chịu nổi, anh đã nhìn thấy ý chí của kiếm mà mình phát ra đã phản hồi lại từ môi trường xung quanh.
Đó là sát khí của kẻ địch.
Tựa như một ngọn lửa trong bóng tối.
Chói mắt như thế.
Anh đã nhìn thấy.
Ma cà rồng gầm thét và lao tới.
Móng vuốt của hắn đang to dần!
‘Chết đi, loài đoản sinh dùng kiếm.’
‘Ngươi không có cơ hội sử dụng Lực Lượng Chung Kết đâu.’
“Wya, hãy hiểu Lực Lượng Chung Kết của con.”
Không cần biết đối thủ như thế nào.
Cho dù kẻ địch có mạnh đến đâu.
Không cần quan tâm đến thắng và bại, được và mất.
“Nó là sức mạnh dạo quanh bờ vực của sự điên cuồng.” Lúc ấy, người cô khẽ thở dài.
‘Mình chỉ cần đảm bảo đó là đòn mạnh nhất, thế là đủ rồi.’
“Và còn có cái tên không quá may mắn…” Bà ấy cầm kiếm lên và khắc vài chữ.
Ma cà rồng cười dữ tợn, trong khoảnh khắc đã tới trước người anh ta.
‘Kết thúc.’
“Biên Giới Vô Hồi”, giọng của người cô đầy cô đơn.
Wya bất ngờ mở mắt ra.
Kiếm trong tay anh đã sớm vung lên.
Một đi không trở lại.
Vô cùng sắc bén.
*Xoẹt*
Máu tươi bắn ra.
Wya khuỵu xuống vì đau đớn!
Ma cà rồng xé nát quần áo trên vai phải Wya.
Những mảnh vụn rơi xuống mặt đất.
Ma cà rồng nhìn móng vuốt của mình với vẻ nghi ngờ.
‘Vậy mà còn chưa giết chết hắn?’
‘Tại sao lại… trượt?’
Nhưng rất nhanh thôi, gã đã được biết đáp án.
Cả người gã run lên.
Gã nhìn kỹ vào hai tay của mình thì thấy có một vệt máu hiện ra.
‘Không.’
‘Không thể.’
‘Với khả năng của mình…’
‘Hắn không thể chém trúng!’
*Bịch*
Từ phần cẳng tay trở xuống của gã rơi xuống mặt đất.
Gọn gàng.
Ma cà rồng khiếp sợ, há hốc mồm.
‘Mức độ… sắc bén này?’
Gã ngẩng đầu, nhìn về phía thanh kiếm một mặt kia.
Rõ ràng chỉ là một thanh kiếm bình thường.
Tại sao?
Ngay sau đó, phần lồng ngực ngang với bắp tay của gã ma cà rồng xuất hiện một vệt máu.
*Bịch*
Một âm thanh buồn tẻ.
Nửa phần thân trên của gã rời khỏi cơ thể, rơi xuống mặt đất.
Vết cắt cực kì phẳng và mịn.
Tại sao – Gã ma cà rồng nghĩ trong tuyệt vọng và định gầm lên một tiếng cuối cùng.
Nhưng đã không thể.
Trái tim màu đen đặc thù của ma cà rồng bị chia ra làm đôi, một nửa ở phần thân trên và một nửa ở phần thân dưới.
Sau đó, hai phần cơ thể, cùng với biểu cảm chết không nhắm mắt của gã ma cà rồng, dần chuyển sang màu đen, nhỏ lại và teo đi.
Wya Caso, người sống sót sau trận chiến, thở hổn hển.
‘Nguy hiểm thật.’
‘Thế mà lại là khả năng đảo ngược một phần khúc xạ của ánh sáng.’
Wya khẽ than: ‘Chẳng trách mình không thể chém trúng hắn.
Mỗi một phần mình nhắm vào đều là ảo ảnh do hắn khúc xạ.’
‘Tựa như mấy tay lính mới dù đã nhắm chuẩn nhưng vẫn đâm trượt cá dưới sông.’
Một loạt tiếng bước chân vang lên từ phía sau!
Wya nghiến răng, cầm kiếm và xoay người lại đầy cảnh giác.
Thì thấy Potray đang đỡ Jorad bê bết máu, cùng với ba người lính Jadestar ở phía sau, lảo đảo bước ra khỏi bụi cây.
“Nhìn thấy Điện hạ không?” Putray nhíu mày, hỏi.
“Tôi cũng có cùng câu hỏi.” Wya thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi bệt xuống.
Anh cố chịu đựng cơn đau dữ dội và cầm máu theo phương pháp sinh tồn nơi hoang dã mà mình đã học được từ trong tháp và nói: “Chúng ta phải đi tìm ngài ấy ngay lập tức.”
“Phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Vài người lính đỡ lấy Jorah.
Potray vỗ nhẹ vào lớp tuyết đang tan chảy trên người rồi chỉnh lại cổ áo.
Ông trầm tư một thoáng, sau đó nhìn ánh hoàng hôn đang tắt dần và nói:
“Hoàng tử đang trong tình cảnh nguy hiểm mà chúng ta chỉ còn lại vài người như thế này.”
“Hiện giờ là hoàng hôn, sương mù tạo ra từ Quả cầu giả kim quá lớn nên không thể xác định được hướng đi của hoàng tử.”
“Ngài huân tước,” Jorah giãy giụa.
“Hãy để tôi ở đây, mọi người đi tìm Điện hạ…”
“Tôi có một người em gái làm thư ký tại Sở cảnh sát phía Tây thành… Nếu như tôi chết…”
“Anh sẽ không chết! Ít nhất không phải ở đây!” Putray cắt ngang một cách thô bạo.
Sau khi nghĩ ngợi một lúc, vị phó sứ có kinh nghiệm nhất trong sứ đoàn đã đưa ra quyết định.
“Hiện giờ chúng ta không thể làm bất cứ điều gì khi đối mặt với kẻ địch như vậy!”
“Nhưng cũng may là Pháo đài Đoạn Long cách đây không xa.”
“Mấy cỗ xe ngựa đã chạy lung tung vì vụ nổ vừa rồi”, Potray ngẩng đầu, nhìn về phía ba người lính tư nhân của Jadestar với ánh mắt kiên định.
“Ba người các anh, chia ra làm ba hướng, lần theo vết bánh xe để tìm xe ngựa.
Sau đó thì đừng do dự, nếu có quạ đưa tin thì gửi tin đến Pháo đài Đoạn Long trước, để cấp độ khẩn cấp là cấp cao nhất, cấp bảy.”
“Tiếp theo, tháo cương ngựa xuống và phi đến pháo đài với tốc độ nhanh nhất để yêu cầu giúp đỡ!”
“Vì sự an toàn của hoàng tử, hãy nhớ rằng nếu có gặp phải quỷ hút máu thì né tránh nếu có thể!”
………
“Cuối cùng thì cũng định lấy át chủ bài ra sao?”
Aida cười thản nhiên, đong đưa đôi tai của mình.
Đứng đối diện, Simon cởi bỏ chiếc áo khoác sang trọng của mình ra.
“Khinh thường kẻ địch là bước đầu tiên đi đến cái chết”, gã lạnh lùng thốt lên.
“Huống hồ còn phải đối mặt với một kẻ vĩnh sinh.”
“Nhìn màu da của ngươi”, những mạch máu hằn lên trên mặt Simon.
“Là Tinh Linh Thánh, hay Tinh Linh Trắng? Hay thậm chí là Tinh Linh Tối Cao của đại lục phía Đông?”
Mạch máu trên mặt gã càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đỏ và sẫm màu hơn.
Sau đó, cả người Simon bắt đầu phồng lên và biến hình, cao hơn trước những bảy, tám inch.
Lớp da trắng nõn bong ra và hóa thành tro, để lộ ra lớp sừng cứng và có màu đen xám.
Simon gầm lên trong đau đớn như đang phải trải qua cực hình.
Cựa xương trồi ra khỏi vai của gã.
Đôi cánh xương màu xám đen dần hình thành trên lưng, cuối cùng hóa thành một đôi cánh khổng lồ.
Những sợi tóc của gã trở nên dày hơn, cứng hơn và chuyển sang màu trắng.
So với Hestad và Chris, khuôn mặt của Simon không trở