Tại phía xa, Đại công tước Chapman Rumba mặc đầy đủ giáp sắt mà cưỡi trên con ngựa của mình và nhìn về phía cuộc chiến.
Trong tiếng gầm rung trời, hai lá cờ Star ấy đang dần lung lay trước sự bao vây và tấn công của sáu tiểu đoàn, tức hơn hai nghìn bộ binh hạng nhẹ Aixenter.
Rumba khẽ sờ vào thanh kiếm trên thắt lưng.
Đó là vật chưa bao giờ rời xa ông ta trong suốt mười mấy năm qua, kể từ khi Rumba dùng nó giết chết anh trai mình trong trận quyết đấu.
“Bắt đầu rồi”, Bá tước Levan nói khẽ, “Chúng sẽ sớm phá vòng vây và rút lui về pháo đài.
Chúng ta chỉ cần chờ Sasere phái ra quân tiếp viện”.
Cố vấn đáng tin cậy nhất của Rumba, Tử tước Kentvida cũng gật đầu.
“Khinh kỵ binh và bộ binh cưỡi ngựa ở hai bên mạn sườn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bất cứ loại quân nào đến tiếp viện từ pháo đài, chúng ta đều có thể đánh úp nhanh chóng.”
“Các hiệp sĩ và ba trăm trọng kỵ binh đã dỡ xuống một nửa tải trọng, có thể xung kích với tốc độ nhanh nhất… Kể cả là ba nghìn quân bảo vệ pháo đài ồ ạt xông ra, ít nhất thì chúng ta vẫn sẽ đập tan được quân tiên phong của chúng.
Đó là nếu chúng không rút về sau năm phút.”
“Năm trăm trọng kiếm sĩ, thêm tám trăm lính cầm rìu mặc giáp nặng đang sẵn sàng chờ lệnh, họ có thể tiến theo sau…”
“Cung thủ, đơn vị dùng súng Ma Năng, và phần tân binh mới nhập ngũ cũng có thể xuất kích.”
“Chờ chúng bắt đầu thoát khỏi vòng vây là ta có thể chớp lấy cơ hội và tiến lên.
Bộ binh hạng nặng có thể khởi hành trước.”
Tuy nhiên, đúng lúc này Chapman Rumba lại giơ tay lên, ra hiệu cho Kentvida ngừng lại.
“Không.
Nói tất cả ở yên chờ lệnh.
Ai cũng không được phép tự tiện tới gần chiến trường.”
“Để bộ binh hạng nhẹ tiếp tục chiến đấu.”
“Ta sẽ để cho Đóa Hoa Pháo Đài một chút thời gian để cân nhắc xem có đưa quân ra cứu viện hay không.”
Huân tước Tolja đứng cạnh nghe thấy vậy liền cau mày.
“Nếu chúng phá vòng vây theo hướng pháo đài thì chúng ta tốt nhất nên để các loại quân chủ lực bám theo đúng lúc.
Cho dù đã có kỵ binh giữ chân quân tiếp viện của Sasere, nhưng nếu như khoảng cách quá xa thì bộ binh hạng nặng cũng sẽ không theo kịp, chứ đừng nói đến chuyện tiêu diệt chúng ở ngoài pháo đài.
Với khả năng của cô ta, hoàn toàn có thể cướp lại hoàng tử trong khoảng thời gian ấy.”
“Nếu như vậy thì cho dù là nhân cơ hội để đánh chiếm pháo đài hay là tiêu hao lực lượng thông qua đánh dã chiến sẽ đều mất đi ý nghĩa.”
Rumba nhìn tình hình trận chiến ở phía xa, khẽ lắc đầu.
“Sasere là một người cẩn thận”, ánh mắt phức tạp của Đại công tước Rumba hướng về phía Pháo đài Đoạn Long, “Muốn dụ cô ta, thì chúng ta phải mạo hiểm cho cô ta một chút hy vọng.
Không đưa quân ra, hoàng tử của chúng nhất định sẽ chết trên chiến trường; đưa quân ra, sẽ có một nửa hy vọng cướp hoàng tử lại”.
“Và sau khi hoàng tử thoát ra khỏi vòng vây từ phía sau và cách pháo đài càng ngày càng gần, hy vọng cũng sẽ càng ngày càng lớn…”
“Đến lúc đó, cho dù Sasere có cẩn thận đến mấy, có lý trí đến mấy, thì cũng sẽ không khỏi bị dao động khi thấy hy vọng lớn dần và khả năng thành công càng ngày càng cao.”
Rumba lộ ra ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu chưa từng có, hướng thẳng về phía lá cờ Thập Tự Song Tinh bay phấp phới trên pháo đài.
“Giờ là lúc xem đối thủ cũ của chúng ta lựa chọn như thế nào.”
“Sonia Sasere.”
“Sẽ đưa quân ra cứu viện, cướp hoàng tử duy nhất trở về, hay là sẽ trơ mắt đứng nhìn người thừa kế duy nhất của Star chết trên chiến trường?”
………
“Tại sao!” Sonia đứng trên bức tường thành cao nhất của pháo đài, nhìn trận hỗn chiến trên bình nguyên phía xa và nghiến răng, đấm mạnh một phát vào bức tường, “Rumba muốn công khai sát hại hoàng tử ở ngay đây ư?”
“Bao vây và tấn công hoàng tử chỉ là hơn hai nghìn ba trăm bộ binh hạng nhẹ.
Có Đội Vệ binh Nộ Hỏa ở đó, họ có thể cầm cự được một lúc.”
“Tuy nhiên, xét cho cùng thì chênh lệch về số lượng cũng quá lớn”, Miranda quan sát tình hình quân địch trên bình nguyên, nhíu mày, “Toàn bộ quân chủ lực còn lại của Rumba vẫn ở rất xa.
Nếu như Nam tước Murkh có thể dẫn theo hoàng tử phá vòng vây, ít nhất cũng lùi về được một đoạn, thì chúng ta có thể phái quân tiếp viện kịp thời để xé toạc vòng vây của bộ binh hạng nhẹ và đưa hoàng tử trở về”.
Miranda ngoảnh đầu lại, nói với Sasere, “Tôi có thể xuất kích.
Cần một nghìn người, bao gồm cả những tinh nhuệ có thể xuyên thủng đội hình quân địch như Đội Vệ binh Ánh Sao”.
“Vệ binh Ánh Sao có thể cưỡi ngựa, kẻ địch chỉ là một ít bộ binh hạng nhẹ, chúng ta hoàn toàn có thể đột phá vòng vây và giải cứu Điện hạ…”
“Không được!” Sonia tức giận nhìn trận chiến đang rơi vào bế tắc và nói với vẻ khó khăn, “Sứ đoàn của hoàng tử không phải là thứ mà hắn thực sự muốn…”
“Thứ thực sự mà Rumba muốn… chính là những tinh nhuệ phòng thủ pháo đài mà chúng ta phái đi ra để cứu hoàng tử!”
“Ta dám chắc rằng kỵ binh của hắn đã sẵn sàng, không tiếc bất cứ giá nào để lao nhanh tới và chặn quân cứu viện của chúng ta lại, thậm chí bất chấp thương vong để vượt qua dàn nỏ thủ thành để tấn công vào cổng pháo đài, sau đó thì dồn lên với quy mô lớn…”
“Ít nhất thì cũng có thể tiêu diệt quân cứu viện mà chúng ta phái ra…”
“Nếu như rơi vào tình huống đầu tiên, thì pháo đài có nguy cơ thất thủ, còn nếu như rơi vào tình huống sau, thì quân lực của pháo đài cũng sẽ bị suy giảm nghiêm trọng và mở đường cho cuộc tấn công vào pháo đài sau đó của hắn.”
Sonia siết chặt nắm tay, “Chúng ta không thể làm theo cách mà kẻ địch nghĩ”.
Mirande nhíu mày, im lặng.
Tiếng chém giết từ phía xa vẫn tiếp tục truyền tới.
“Nhưng đó là Hoàng tử đệ nhị, hơn nữa còn là người thừa kế duy nhất của Star”, Miranda suy tư một lúc, rồi nói khẽ, “Nếu pháo đài không phái quân ra, vậy thì cậu ta rất có thể sẽ chết trong trận hỗn chiến.
Phía Bệ hạ bên kia…”
Sonia nghiến răng, nhắm nghiền hai mắt lại và thở dài, “Đây là mục đích của Rumba, hắn đang đợi ta lựa chọn: an toàn giữa pháo đài và hoàng tử, giữa quân sự và chính trị, chọn một trong hai”.
“Đây là dương mưu.”
“Rumba vốn đã không còn khả năng để đánh hạ pháo đài, vậy mà vẫn để hắn tìm ra một chút cơ hội…”
Miranda siết chặt thanh kiếm bên hông, nói, “Có lẽ với năng lực của Nam tước Murkh, có thể sẽ đưa được hoàng tử đến gần với chúng ta hơn sau khi phá vòng vây, thậm chí còn tiến vào trong phạm vi mà pháo đài có thể yểm hộ?”
“Đến lúc đó chúng ta tốc chiến tốc thắng, kịp thời giải cứu hoàng tử trước khi quân địch đến gần…”
“Cẩn thận!” Sonia đột nhiên mở to mắt, ánh mắt tràn đầy cảnh giác, “Đây cũng đúng là thứ mà Rumba muốn chúng ta nghĩ đến.
Pháo đài là chỗ dựa lớn nhất cho chúng ta.
Hắn cực kỳ khát khao việc quân đội của chúng ta rời khỏi đây và rơi vào nhịp điệu trong dã chiến của hắn”.
“Tất cả những gì hắn làm đều là vì chiếm được Pháo đài Đoạn Long với cái giá nhỏ nhất!”
Miranda sững sờ, “Nhưng hắn thực sự dám dùng tội danh sát hại Hoàng tử Star để làm tiền đặt cược ư?”
………
“Nếu như Hoàng tử Star thực sự chết ở trong chiến trận thì sao?” Huân tước Tolja nhìn trận chiến ở phía xa, ngập ngừng nói, “Chuyện gì cũng có khả năng xảy ra trên chiến trường”.
“Vậy thì phải xem Nữ thần Hoàng Hôn có phù hộ chúng ta hay không, và Sonia Sasere trung thành với vương thất Jadestar đến đâu”, Đại công tước Rumba trầm giọng nói, “Canh bạc này thắng, chúng ta có thể mở cánh cửa đến với Bắc Cảnh ra, còn thua thì… Hừ”.
Rumba không nói gì thêm.
“E rằng chuyện Hoàng tử sống hay chết không phụ thuộc vào may mắn mà nằm ở lựa chọn của chúng ta”, Tử tước Kentvida trầm tư.
“Nếu Sasere từ chối xuất quân, thà rằng đứng nhìn toàn bộ sứ đoàn bị tiêu diệt hết cũng muốn giữ vững pháo đài… Đến lúc đó chúng ta thực sự sẽ giết sạch toàn bộ sứ đoàn hay sao?”
“Chưa chắc”, Bá tước Levan lắc đầu, “Quân mà chúng ta cử đi chỉ là bộ binh hạng nhẹ.
Căn cứ theo tình hình chiến đấu trên chiến trường bây giờ thì người Star ít nhất còn cầm cự được hơn mười lăm phút nữa… Nếu thực sự đến thời điểm đó thì chúng ta thổi kèn rút quân cũng chưa muộn”.
“Sau đó thì mời tên hoàng tử kia đến và nói với hắn rằng tất cả mọi chuyện, kể cả việc chết nhiều người như vậy chỉ là hiểu lầm?” Huân tước Tolja nhíu mày, đáp.
Đại công tước của họ giật dây cương, thúc ngựa tiến lên vài bước để nhìn tình hình nơi xa cho rõ hơn.
“Nếu như Sasere vẫn trốn như rùa rụt cổ trong đó”, Rumba lạnh lùng nhìn tòa pháo đài khổng lồ phía trước, “Vậy thì cũng không quan trọng”.
“Nếu thực sự đến thời điểm đó”, Rumba thắt chặt thanh kiếm bên hông rồi hít một hơi lạnh của mùa đông vào, “Thì chúng ta sẽ giết sạch sứ đoàn, chỉ giữ lại một mình thằng nhóc bảy tuổi đó”.
“Sau đó…”
“Toàn bộ pháo đài sẽ được chứng kiến, cách mà chúng ta lột sạch hoàng tử duy nhất của chúng, rồi treo lên trên cột cờ.
Và rồi chúng ta sẽ giương cao người thừa kế của chúng và tấn công vào pháo đài… Để xem tinh thần của đám Star đó có thể chịu đựng được đến lúc nào.”
“Hiển nhiên là cho dù có thành công hay không thì thằng nhóc đáng thương đó vẫn sẽ còn sống, sau đó được đưa tới thành Mây Rồng để thể hiện lòng trung thành và sự tôn trọng của chúng ta đối với vua Nunn.
Ta sẽ không dính vào máu của đám vương thất Jadestar đó.
Ngay từ thời đại đế quốc, máu của gia tộc đó đã nhiễm đầy những