5 giờ trước.
Lorbec Deira, 43 tuổi, cảnh sát trưởng Sở cảnh sát phía Tây thành Vĩnh Tinh, trực thuộc đội bảo vệ thành phố số một.
Dưới sự chỉ huy của hắn là hai mươi đội binh lính tuần tra, một lượng lớn cảnh sát với nhiều cấp bậc khác nhau và vô số nhân viên văn phòng.
Ngoài ra, hắn còn có một đột cảnh sát chống bạo loạn gồm hơn một trăm người được vũ trang bởi những trang bị tối tân nhất như: côn điện, nỏ mini, lá chắn, đạn sương mù.
Không chỉ thế, gần 300 binh sĩ khoác trên người bộ giáp Vĩnh Tân, cầm theo kiếm Vẫn Ma, thuẫn Hồ Quang và nỏ Phá Năng được chia làm hai mươi đội với đội trưởng là những vị Kiếm Sĩ Chung Kết.
Và tất cả họ đều nghe theo lệnh của hắn.
Việc này đối với một quý tộc có xuất thân thấp hèn như Lorbec gần như là một điều không tưởng.
Phải biết rằng bố của hắn chỉ là một huân tước nhỏ ở quận Keira, phía Tây vương quốc mà thôi.
Nếu không phải hắn trèo lên được cây đại thụ là gia tộc Covendier thì làm gì có chuyện mới tầm tuổi này mà Lorbec đã là Cảnh sát trưởng Sở cảnh sát phía Tây thành Vĩnh Tinh.
Sau khi khom lưng quỳ gối trước gia tộc Covendier thì hắn đã nhận được hồi báo là chức quan này, chỉ là nó có một chút khuyết điểm nho nhỏ.
Đó là khu vực mà hắn phụ trách bao gồm tổng cộng sáu khu: ba khu Tây Hoàn và ba khu Hạ Thành.
Vâng, và đó chính là biên giới của những cuộc giao tranh đẫm máu giữa Hội Huynh Đệ và Bang Bình Máu.
‘Một chút khuyết điểm nho nhỏ?’
‘Khuyết điểm nho nhỏ?’
‘Phi!’
‘Quốc vương ở trên cao! Đây là một vận rủi chứ khuyết điểm cái nỗi gì!
À, hắn còn là người phụ trách tuần tra cửa thành phía Tây và an toàn của người dân ở đây nữa chứ.
Và đây là lời dặn dò của vị tiền nhiệm tóc trắng xoá để lại khi hắn đến nhậm chức ở đây:
“Ngươi phải dặn dò kĩ cấp dưới của mình là khi họ mang đội ngũ xuất phát từ doanh trại, đi xuyên qua các khu Tây Hoàn, Hạ Thành, tới cửa thành phía Tây thì phải nhớ (người tiền nhiệm của hắn cho rằng đối với đội tuần tra mà nói, thì cửa thành phía Tây mới là địa phương duy nhất để tuần tra, còn đối với cảnh sát thì cửa thành phía Tây cũng là nơi duy nhất để chấp pháp) …”
“… Vì tiền của ngươi, khi đi ngang qua ba khu Tây Hoàn, nhớ phải khách khí, thân thiện.”
“… Vì tính mạng của ngươi, khi đi ngang qua ba khu Hạ Thành, nhớ phải đề phòng, thận trọng từng tí một.”
“… Vì con đường làm quan của ngươi, khi tới cửa thành phía Tây nhớ phải luôn phấn chấn tinh thần, sẵn sàng hành động.”
Chỉ mất một thời gian ngắn sau đó là Lorbec đã hiểu được ý nghĩa của những lời nói này.
Bang Bình Máu đã cắm rễ ở ba khu Tây Hoàn từ rất lâu rồi.
Họ có rất nhiều những mối quan hệ mập mờ với các vị đại thần trong triều.
Mặc dù vậy , họ vẫn cống nạp một khoản lớn “tiền biếu” theo định kỳ cho đội phòng thủ thành phố.
Đấy là lý do vì sao khi đi qua khu Tây Hoàn cần phải tỏ vẻ thân thiện, “dân quân hoà hợp”, có như thế thì mới “cá nước vui vầy” được.
Cho dù là có việc gì thì cũng nên “mắt nhắm mắt mở” cho qua.
Hội Huynh Đệ thì là người nắm giữ ba khu Hạ Thành.
Bọn chúng hết sức độc ác, tàn nhẫn và điên cuồng.
Một nửa số án hình sự ở trong vương quốc tới nay vẫn chưa phá được đều có quan hệ với chúng.
Cho dù là đối với người của chính quyền, bọn chúng cũng xuống tay không chút nhân nhượng.
Cho nên vì cái mạng nhỏ này của mình thì khi đi qua khu Hạ Thành, đừng có mà “mắt nhìn tám phương, tai nghe lục lộ”.
Tốt nhất là cứ từ từ chậm rãi đi qua, không có việc gì thì đừng dừng lại giữa đường.
Cửa thành phía Tây là bộ mặt đối ngoại của thành Vĩnh Tinh.
Đây là nơi bắt buộc phải đi qua nếu muốn ghé thăm vương đô cho dù bạn là người ngoại quốc, quý tộc, các nhà thám hiểm hay quan chức của Thần Điện.
Vì thế nơi đây phát sinh rất nhiều loại mâu thuẫn, từ tranh chấp ngoại giao, đấu tranh quý tộc, đối lập tôn giáo cho tới việc xung đột giữa những người dân bình thường.
Do đó nó được các vị quan lớn trong triều hết sức quan tâm, chú trọng.
Vậy nên muốn thăng tiến trên con đường công danh, thì trong quá trình tuần tra, canh gác, trị an ở cửa thành phía Tây thì cần phải biểu hiện thật sự chuyên nghiệp, công chính nghiêm minh, thiết diện vô tư, hết lòng phục vụ nhân dân.
Tổng kết lại mà nói, sau ba năm tiếp quản Sở cảnh sát thì một nửa mái tóc của Lorbec đã bạc trắng, trên mặt hắn cũng có thêm vài đường nếp nhăn.
Không những thế, do lịch trình làm việc thất thường nên Lorbec thường xuyên bị vợ giận dỗi khi ngủ chung.
Tất nhiên điều này cũng dễ hiểu thôi khi mà có những hôm cứ đến khuya muộn hắn mới về đến nhà.
Lúc này, Lorbec đang ngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ với một khuôn mặt u sầu.
Hắn cũng không muốn tăng ca à! Nhưng sự thực là đêm nay có một đại nhân vật đến ghé thăm, cho nên Lorbec không còn cách nào khác là phải làm thêm giờ.
Và …
Thứ làm cho hắn đau đầu bây giờ không phải là công tác, mà là người đang ngay ngồi trước mặt hắn.
Kohen Karabeyan, 25 tuổi, vừa mới trở thành đội trưởng đội tuần tra vào khoảng hai tháng trước.
Hiện tại đã trở thành vương bài của đội tuần tra số hai mươi trong giới cảnh sát ở phía Tây thành phố nhờ rất nhiều yếu tố như: thân thủ còn cao hơn một bậc so với các Kiếm Sĩ Chung Kết (“Nếu có thể đánh bại cô nàng Miranda biến thái ấy thì tốt biết bao!” – Kohen), có xuất thân không tồi (“Aizz! Lão già à, nếu ông là quốc vương thì có phải tốt không, bết bát nhất thì ta cũng là một vị vương tử.
Ai ui, đừng đánh!” – Kohen), và còn cả những kinh nghiệm tòng quân khó có mà có được trong giới quý tộc trẻ (“Lão già thúi! Ta rõ ràng là chưa ký tên, làm sao đã bị ‘xuất ngũ’! Nhất định là do ông không biết xấu hổ đã … Ái úi, đừng đánh nữa!” – Kohen).
(“Bọn họ đều nói tất cả là nhờ ta có một người cha tốt, nhưng lão già, ngươi là người rõ nhất.
Ta rõ ràng là không có … Ái ái, lão già kia, ngươi mà đánh tiếp là ta trở mặt đó à nghen.” – Kohen)
Giờ phút này, Kohen đang đội trên đầu một chiếc mũ quân đội trông hết sức tinh tế và trang nghiêm.
Một vài sợi tóc vàng óng lộ ra từ phía đằng sau mũ của anh ấy.
Một bộ đồng phục Tinh Thần màu xanh lam được cắt may tỉ mỉ ôm sát lấy thân hình cường tráng, cân đối của Kohen.
Đôi chân anh sỏ vào đôi bốt quân đội đen nhánh, kết hợp với khuôn mặt đẹp trai, kiên nghị mà không mất đi vẻ oai hùng, quả thật có thể xưng là “sát thủ thiếu nữ” ở vương đô cũng không sai.
‘Đáng tiếc a.
Nếu mà mình trẻ đi hai mươi tuổi, và được điều đến thành Vĩnh Tinh sớm hơn, thì có lẽ mình cũng đã trở thành người khiến các thiếu nữ quý tộc ở vương đô thét chói tai lên mỗi khi nhìn thấy đi.” Cảnh sát trưởng Lorbec mơ mộng trong lúc thất thần.
Bởi vì vị “sát thủ thiếu nữ”