Đêm đó, dưới ánh mắt sắc như dao cạo và những tiếng quát lớn của Jenny, Thales đã phải rất vất vả mới hoàn thành xong bữa tối cực kì nhiều quy tắc, kiêm một giờ học nghi thức nhàm chán nhưng lại không thể bỏ qua.
Suy cho cùng, nghi thức xã giao cũng là một trong những tiêu chuẩn để phân chia giai tầng trong xã hội.
Tốt xấu gì thì cậu đã có thể sử dụng dao và nĩa theo đúng quy tắc với đôi bàn tay run run.
Thế nhưng Thales cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa giận ẩn dấu trong đôi mắt xinh đẹp kia của Jenny.
Cậu mơ hồ đoán được nó có liên quan với bài giảng về lịch sử vương quốc Star của Gilbert trong chiều hôm nay.
‘Vì sao còn tại, Đế quốc vĩnh tồn.’
Ngay cả đối với Thales – một người không hiểu rõ về truyền thuyết dựng nước của Tormund I – cũng không khỏi cảm thấy nhiệt huyết trào dâng khi nghe thấy lời thề có trọng lượng cực kì nặng này.
Gilbert và đội hộ vệ canh giữ ở sảnh (mãi sau này Thales mới biết được bọn họ đều là hậu duệ của đội quân cuối cùng còn sót lại của Đế quốc Cuối Cùng) chính là những đại diện tiêu biểu cho điều đó.
Tuy nhiên, cậu cũng tinh ý nhận thấy sự chán ghét của Jenny đối với câu nói này, thậm chí là ý nghĩa mà nó đại diện cho.
Nhưng cậu không dám hỏi.
Cậu không biết rốt cuộc thì thái độ của vị nữ quan tự xưng là người tình của cha mình này đối với mình là như thế nào.
Trong ánh mắt mà Jenny nhìn cậu, có lúc Thales đã thấy sự chán ghét thoáng hiện lên, đôi khi là những cố gắng tự kiềm chế đầy miễn cưỡng, thậm chí là cả sự do dự mỗi khi tiến lại gần mình.
Thế nhưng thứ duy nhất mà cậu không nhìn thấy là một nụ cười chân thành.
Cho nên, bầu không khí trong suốt giờ học nghi thức đều nặng nề một cách lạ thường.
Tận cho đến khi Jenny phá vỡ sự im lặng với đôi mắt rực lửa khiến Thales vô cùng bất ngờ:
“Cậu cũng không thích những quy tắc và nghi thức này, đúng không?”
Nhìn Thales đang cố gắng uốn cong cổ tay để tránh vung tay quá ngưỡng tiêu chuẩn khi dùng bữa, Jenny đột nhiên lạnh lùng nói: “Nét mặt của cậu trông còn khó coi hơn con ngựa vừa mới bị buộc hàm thiếc và dây cương vào.”
Thales bị câu hỏi đột ngột đó doạ cho giật mình.
Trong lúc bối rối, cậu cố trả lời một cách khéo léo nhất có thể: “Ặc, quý cô Jenny.
Tôi biết những việc này rất cần thiết nên vẫn đang cố gắng thích ứng …”
Nhưng lời của cậu lại bị Jenny cắt ngang.
“Đương nhiên là cần phải học những nghi thức này.” Nàng lạnh lùng thốt lên, trong giọng tràn ngập sự trào phúng và khinh thường.
“Nhưng tốt nhất là đừng trở thành tù nhân của chúng … Đi, đứng, ngồi, nằm một cách cao quý không có nghĩa là cậu thực sự rất cao quý.”
“Tương tự như vậy, gánh trên vai lịch sử kiêu ngạo mà quang vinh kia không có nghĩa là cậu thực sự …”
Jenny không nói thêm gì nữa.
Theo bản năng, nàng đã giữ lại nửa vế sau.
Thales rùng mình ở trong lòng.
‘Dường như cô ấy có cái nhìn khác đối với cách dạy của Gilbert?’
“Quý cô Jenny,” Cậu cẩn thận thăm dò: “Giờ học lịch sử buổi chiều của Gilbert … Ngài … ngài dường như không hề … không hề …”
“Hừ, đùa phải không? Đó chính là vương quốc vĩ đại và lâu đời của bọn họ … Làm sao mà ta dám có ý kiến gì?” Jenny khịt mũi, phủ nhận lời nói của Thales.
Thế nhưng người sau rõ ràng đã đọc được sự giễu cợt và châm chọc hiện lên trong đôi mắt của nữ quan.
Thales im lặng nhìn Jenny, nhìn vị tình nhân của cha mình này.
“Quý cô Jenny,” Thales nói một cách hết sức cẩn thận, nhẹ nhàng: “Từ ban đầu, ngài cũng không phải … là nữ quan cung đình của cha tôi, đúng không?”
Jenny nhướng mày, nốt ruồi xinh đẹp bên miệng khẽ run lên.
“Mà ngài … cũng không thích những quy tắc, nghi thức này, thậm chí, không thích,” Thales hơi do dự.
Nhưng khi nhìn dao nĩa trên tay, cậu vẫn quyết định nói ra: “Không thích vương quốc này?”
Giọng nói lặng dần.
Jenny ngơ ngẩn nhìn Thales.
‘Đứa bé này.’
‘Thật nhạy cảm.’
Jenny quay đầu nhìn về phía biểu tượng ngôi sao chín cánh có hai màu vàng và bạc nằm bên trên lò sưởi trong phòng đọc sách.
Nàng im lặng một lúc lâu.
Ngay khi Thales thè lưỡi, tưởng rằng mình đã đặt sai câu hỏi và chuẩn bị coi như không có việc gì để tiếp tục chiến đấu với dao và nĩa trên tay, Jenny đột nhiên thở dài, nhẹ nhàng nói:
“Ta sinh ra ở thành Bajkovic thuộc quận Seude.
Đó là một toà thành nhỏ ven biển nằm ở phía Đông của vương quốc.
Mặc dù nó chẳng phải là một thương cảng thịnh vượng, thế nhưng cũng có thể tự cung tự cấp bằng nghề đánh cá.
Xem như là một nơi không tồi trong Star.”
“Cha ta là lãnh chúa của toà thành và đồng thời cũng có chút tiếng tăm ở các quận phía Đông.
Từ trước đến nay, ông ấy luôn nghiêm khắc rèn luyện bọn ta tuân thủ theo các quy tắc, nghi thức để trở thành những quý cô.
Ông ấy luôn hy vọng đến một ngày nào đó, gia tộc sẽ trở thành một gia tộc quyền quý và nắm giữ những truyền thống lâu đời.”
Ánh mắt của Thales trở nên nghiêm túc.
Nhân dịp Jenny đang không để ý, cậu vội vàng âm thầm vận động hai cổ tay đã cứng ngắc của mình.
“Thế nhưng đáng buồn thay, ta lại là một đứa con gái bướng bỉnh và nổi loạn.
Từ nhỏ đã chán ghét những quy tắc và nghi thức này.”
“Đó là lý do khi mười sáu tuổi, cũng sắp tới tuổi thành niên, ta lại là một cô gái đến điệu nhảy cung đình được dùng để làm quen cũng chẳng biết.
Ăn uống thì thô lỗ và nói năng thì càn rỡ.” Dưới ánh đèn, Jenny nở một nụ cười khổ và nhìn về phía vầng trăng ngoài cửa sổ.
Giọng của nàng tràn ngập sự hoài niệm:
“Đương nhiên là ông ấy sẽ không để mặc cho ta làm bậy.
Nói tóm lại, những hồi ức đó không dễ chịu chút nào.
Sự tình trở nên khá bế tắc.
Gia tộc muốn tước đi thân phận và quyền thừa kế của ta.
Rồi chuẩn bị gửi ta vào thần điện để làm một nữ tư tế.”
Thales giả vờ quay đi để thè lưỡi.
Cậu biết, thông thường các tư tế trong thần điện đều thề rằng sẽ không kết hôn và phục vụ các vị thần suốt đời.
‘Để sự tình đi xa đến mức này, đại khái thì không đơn giản chỉ là “khá bế tắc” nữa rồi.’
Jenny hơi cúi đầu, ánh mắt buồn bã.
Thế nhưng ngay sau đó, nàng ngẩng đầu lên và lộ một nụ cười hạnh phúc.
“Nhưng cũng đúng vào lúc này, một vị hoàng tử đi tới làm khách ở lâu đài của bọn ta.”
‘Cái gì?’
Nghe đến đó, Thales, người đang bí mật hoạt động cổ tay, chợt ngừng lại.
‘Hoàng tử?’
‘Đừng nói là kiểu cốt truyện “cẩu huyết” mà mình đang nghĩ đấy chứ?’
Jenny tiếp tục nói:
“Sau khi nghe xong chuyện xưa của ta, ngài ấy chỉ cười ha ha.”
“Rồi điện hạ đặc xá cho tội của ta ở ngay trước mặt mọi người và đồng thời hứa hẹn rằng, ta sẽ không cần phải tuân theo những quy tắc, nghi thức mà một thiếu nữ quý tộc bình thường phải tuân theo.
Nhưng với điều kiện tiên quyết là sau khi thành niên, ta phải tìm được cách tự kiếm sống mà không dựa vào thân phận con gái quý tộc.”
‘Đây … cũng quá “cẩu huyết” đi?’
Nhưng trong lòng Thales cũng có chút nghi hoặc – ‘Với quan niệm và cách làm như vậy của vị hoàng tử kia, chẳng nhẽ không sợ …? Ừm, nói như nào nhỉ? Quá tiên tiến chăng?’
Tuy nhiên, Jenny cứ như thể đang tự lẩm bẩm một mình.
Khoé miệng nàng nhếch lên trong vô thức.
Nàng hoàn toàn không để ý tới phản ứng của Thales.
“Vì thế mà ta đã rời khỏi lâu đài của gia tộc và theo chân vị hoàng tử kia tới vương đô.”
“Từ mỗi ngày đọc báo cho vị điện hạ kia, đến nhân viên văn thư, lưu trữ đầy gian khổ, rồi đến nhân viên sao chép được trả một đồng mỗi trang, đến thư ký cảnh sát, và rồi thi đậu cảnh sát cấp năm … Cuộc sống của ta đã hoàn toàn thay đổi bởi vì ngài ấy.”
Thales giật mình.
Trong ấn tượng của cậu, Jenny chính là một quý tộc chuẩn mực trong cung đình.
Thế nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng quá khứ của nàng lại muôn màu muôn vẻ như vậy.
“Tuy nhiên, sau nhiều năm vất vả, cuối cùng thì ta lại trở thành một nữ quan cung đình.”
“Nhìn ta xem – một nỗi sỉ nhục của quý tộc, một người chán ghét những quy tắc và nghi thức – bây giờ đang ở đây, dạy dỗ người thừa kế của vương quốc, dạy cho cậu ta những thứ mà ta căm ghét nhất khi xưa.”
Sau khi nói xong, ánh mắt của Jenny quay trở về bàn ăn và nhìn chằm chằm vào Thales – dao ăn của cậu lại rớt.
Thales xấu hổ cười cười.
Sau đó cậu hỏi một vấn đề mà ngay chính mình còn cảm thấy nó hơi “cẩu huyết”:
“Vị hoàng tử tốt bụng kia, là Kai … là cha tôi?”
‘Cha của cậu?’
Chút mơ hồ thoáng vụt qua mắt Jenny.
Thế nhưng Thales cũng không nhận được câu trả lời như mình mong muốn.
Chỉ thấy nữ quan cung đình nhẹ nhàng xoay đầu lại.
Biểu cảm phức tạp và thâm thuý khó mà phân biệt rạch ròi hiện lên trên khuôn mặt nàng.
“Không, không phải ông ấy.” Jenny nói nhỏ:
“Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ nụ cười ở trên khuôn mặt của vị điện hạ ấy, khi mà ngài đặc xá cho ta, đặc xá cho một cô gái đang mang xiềng xích, cả người bẩn thỉu, vừa khóc vừa gào thét.”
“Một nụ cười ấm áp, bao dung, hệt như ánh nắng mặt trời.
Cứ như thể mỗi giây mỗi phút ngài ấy đều đang cảm thụ tất cả sự tốt đẹp trên thế giới này.
Bất luận xấu xí và dơ bẩn đến cỡ nào cũng không thể khiến cho ngài ấy động dung.”
“Còn cha của cậu, Kaiser.
Năm đó, ông ta vẫn còn đang là một hoàng tử ăn chơi trác táng, nổi tiếng ngông cuồng, phóng túng ở vương đô.
Thứ duy nhất có trên khuôn mặt ông ta là nụ cười xấu xa có thể khiến tất cả các tiểu thư ở vương đô hoảng sợ – chứ không phải nụ cười khiến người ta có thể an tâm như thế.”
Thales kinh ngạc nhìn về phía Jenny.
‘Quốc vương Kaiser, hoàng tử ăn chơi trác táng, ngông cuồng, phóng túng?’
Cậu nhìn thấy ánh mắt Jenny đang lấp lánh, giống như đang ẩn chứa vô số nỗi nhớ nhung và thổn thức.
Sau đó, nàng chậm rãi nói ra từng chữ:
“Ngày đó, người đi tới lâu đài của bọn ta là