Khi Thales cùng mọi người quay trở lại Những Ngôi nhà Bỏ hoang, họ nhìn thấy Rick đang đi tuần tra quanh khu này như mọi khi.
Nhưng hiện lên trên khuôn mặt hắn không còn là sự điềm tĩnh, hòa nhã như thường ngày, mà đó là một nét mặt lo lắng, vội vàng khi hắn dặn dò mấy tên côn đồ ở đó mấy câu rồi chạy đi mất.
“Liệu có phải ngài Rick đang gặp rắc rối không nhỉ?” Coria vừa cắn ngón tay, vừa xoa cái bụng đói đang réo lên của mình.
Vì phải đi xa để kiếm ăn nên bọn họ thường trở về rất muộn.
Nhưng may mắn là quan hệ của Thales với tay côn đồ phụ trách đưa cơm khá tốt.
Cậu thường hối lộ cho Pierson một ít để hắn để dành lại một phần cơm cho mọi người.
“Có lẽ là do Quide.
Hắn suốt ngày đi gây rắc rối và phiền toái cho mọi người.” Kellet đáp.
Bụng của cậu cũng reo lên từng hồi.
Khi nghe nhắc đến cái tên này, Ned và Ryan đồng thời rùng mình một cái.
Sáu đứa trẻ bước vào nơi nhận cơm đã không còn một bóng người.
“Mấy đứa nhóc.
Tối nay không còn đồ ăn nữa.” Ở phía xa, Pierson, người phụ trách chia cơm, vẫy vẫy tay gọi bọn họ.
“Đừng nhìn ta, ta cũng không còn cách nào khác.” Pierson lắc lắc đầu, không thèm để ý đến sáu đứa trẻ đang tức giận nhìn hắn.
Chúng cũng chẳng còn đủ sức lực để mà đặt câu hỏi chất vấn hắn.
“Rick đã ra lệnh, đêm nay tất cả phải nghỉ sớm hơn mọi khi nên tất cả thời gian làm việc và nghỉ ngơi trong ngày đều đã bị thay đổi.”
Thales cau mày và sờ vào cái bụng trống rỗng của mình.
Cậu bắt đầu cân nhắc xem có nên lẻn vào đồn canh gác của mấy tên côn đồ và trộm đồ ăn đêm của chúng không.
Sau đó cậu nhìn thấy ánh mắt ủ rũ, lo lắng của những người bạn cùng phòng và thở dài.
Cậu rút từ trong túi ra bức tượng thần Trăng Sáng.
Sau một hồi thuyết phục của Thales, cuối cùng Pierson đồng ý dùng bức tượng kia để đổi lấy số thức ăn mà hắn đã chuẩn bị cho hai con chó săn nhà mình: bốn nửa cái bánh mỳ lúa mạch đen và nửa bát rau thông đen.
“Dạo gần đây Rick và Quide có vẻ lên cơn thần kinh.” Trong lúc năm đứa trẻ khác đang ăn, Pierson đã nói cho Thales một số thông tin trước khi hắn rời đi.
“Tính khí của Quide càng ngày càng tồi tệ.
Hắn suốt ngày chửi rủa ai đó “đi chết đi”, mặc dù ngày thường hắn cũng như thế.
Nhưng Rick thì trở nên hết sức kỳ quái trong hai ngày gần đây.
Nghe mấy người trong trụ sở chính bảo …”
Nói đến đây, Pierson nhìn xung quanh một lượt, rồi ghé vào tai Thales thì thầm: “Hắn bị một con ma quấn lấy.”
Thales nhìn Pierson đã đi xa, rồi cậu cắn một miếng bánh mỳ đen.
Mặc dù ngày thường nó chẳng ra gì, nhưng lúc đói thì đây đúng là một món mỹ vị.
“Không biết Rick đã gặp phải chuyện gì mà để đến mức bị một con ma quấn lấy.” Thales suy nghĩ trong yên lặng.
“Nhưng việc mà khiến tính tình tên Quide càng ngày càng tồi tệ sao…” Thales nuốt một miếnh bánh mỳ.
“Xem ra dạo này mình phải khiêm tốn, giấu mình đi một chút.”
……………
Rick lại một lần nữa cảm thấy lo lắng.
Hai ngày trước, hắn vốn đã cho rằng dị năng của hắn bị lỗi.
Nhưng hôm nay, khi hắn mở cuốn sổ sách để phê chuẩn việc mua sắm vật tư cho lũ trẻ ăn xin, hắn đã khẳng định được một điều, đó là dị năng của hắn không bị hỏng.
Rick là một người rất có dã tâm.
Hắn cho rằng, để đạt được những tham vọng to lớn của bản thân mình, thì phải bắt đầu ngay từ những việc nhỏ hằng ngày.
Chẳng hạn như hắn chưa bao giờ viết kế hoạch và hành trình lên trên giấy, hay là ở mỗi ngăn kéo, hòm hay các tài liệu quan trọng, hắn đều sẽ kẹp một vài sợi tóc ở những chỗ mà không ai để ý, nhằm phòng ngừa việc bị đánh cắp hoặc nhìn trộm.
Thậm chí hắn cũng chẳng bao giờ cất tất cả tiền của mình vào cùng một chỗ.
Rick luôn tự hào về sự thận trọng, cẩn thận của mình và hắn nghĩ rằng một ngày nào đó, những nguyên tắc ấy sẽ báo đáp hắn.
Tỷ như bây giờ.
Khi Rick mở danh sách những đứa trẻ ăn mày ra, ở những tờ mà hắn đã kẹp sợi tóc vào thì chúng vẫn ở y nguyên vị trí của mình.
Việc này đáng lẽ ra là một việc tốt, bởi vì danh sách chưa bị ai động vào.
Thế nhưng Rick lại là con trai của một vị thư kí chuyên ghi chép lâu năm.
Cha của hắn đã dạy rằng, nếu như một tên trộm chuyên nghiệp hay bất cứ một ai khác đủ cẩn thận, thì họ có thể qua mặt mánh khóe ‘kẹp sợi tóc’ này một cách dễ dàng để đọc trộm tài liệu mà ‘thần không biết quỷ không hay’.
Vì thế Rick đã học được từ cha của mình một phương pháp bảo mật thận trọng hơn.
Bí quyết để đọc một trang sách bị kẹp tóc mà không ai hay biết chính là giữ các sợi tóc ở nguyên vị trí ban đầu của chúng sau khi lật trang.
Để làm được như thế thì cách nhanh nhất chính là dùng tay ấn sợi tóc ở nguyên mép khi đọc, rồi khi lật trang, thì kẹp chặt hai tờ trước và sau sợi tóc để lật cùng lúc.
Làm như vậy thì sợi tóc sẽ ở y nguyên vị trí ban đầu như trước khi đọc.
Vậy phải làm như thế nào để phá giải phương pháp này?
Đối với giới quý tộc, thì cách dùng nhanh và an toàn nhất chính là sử dụng con dấu bằng sáp.
Tuy nhiên cha của Rick thì lại có một phương pháp hết sức đặc biệt của riêng mình.
Ông có một loại keo chuyên dụng được chế từ cá nóc xanh, đây là một loại keo được những người nghèo ở ven bờ biển tự chế để sử dụng.
Đặc tính và cũng là khuyết điểm của loại keo này chính là lực kết dính không mạnh.
Miễn là quyển sách không quá nặng thì sau khi bôi keo lên trang sách, cho dù gấp quyển sách lại thì ở chỗ bôi cũng sẽ không bị dính chặt lại.
Trừ phi có ngoại lực tác động vào nơi đó một thời gian ngắn thì mới dẫn đến việc hai trang bị dính chặt vào nhau.
Khi Rick mở danh sách ra thì tất cả những sợi tóc đều ở nguyên vị trí cũ, chỉ trừ một việc.
Đó chính là những sợi tóc này đều bị dính chặt ở mép các trang sách.
Có người đã xem trộm danh sách những đứa trẻ ăn mày này, đồng thời cũng dùng tay để giữ những sợi tóc đó.
Rick cảm thấy như có một cơn gió lạnh vừa thổi qua người.
‘Hơn nữa, người này tuyệt đối là một cao thủ.
Việc giữ bốn sợi tóc ở bốn vị trí ít người chú ý ở nguyên vị trí ban đầu mà không để lại dấu vết gì là một việc cực kì khó.’
‘May mắn bản thân mình được cha để lại cho bí quyết gia truyền nên mới có thể phát hiện được.’
‘Bốn ngày trước, bởi vì nhìn thấy được tiết mục ăn xin của Thales, nên chính mình đã lật xem danh sách để tìm phòng của đứa trẻ kia.
Khi đó tất cả mọi thứ đều bình thường.’
‘Nhưng mới chỉ từ hôm đó tới nay thôi, trong vòng bốn ngày này, đã có người bí mật tới phòng của mình và xem trộm bản danh sách đó.’
Rick đột nhiên cảm thấy lạnh hết cả da đầu.
Hắn chợt nhớ ra, bản danh sách này không phải là thứ quan trọng nhất.
Vì thế hắn chạy vội đến mức té lộn nhào để tới ngăn kéo bí mật của mình.
Rồi hắn mở nó ra và kiểm tra những tài liệu quan trọng nhất, sổ sách giao dịch việc buôn người, sổ tiết kiệm những khoản tiền bí mật của hắn gửi ở ngân hàng Hoàng Gia.
Thế nhưng tất cả đều an toàn.
Tất cả đều không có dấu vết bị động vào, các sợi tóc ở đầu những trang sách cũng rơi xuống đất một cách tự nhiên.
Rick nhẹ nhõm thở ra một hơi.
‘May mắn, những thứ trong ngăn bí mật vẫn còn ….
Khoan đã! Nếu như đó là một cao thủ, thì làm sao mà hắn có thể bỏ quên được ngăn bí mật?’
Rick run rẩy lôi toàn bộ ngăn bí mật và bỏ chúng ra.
Rồi hắn rờ tay lên phía trên đỉnh của một cái, nơi mà trước đấy hắn đã để lại một sợi tóc.
Sau đó, Rick ngã ngửa ra ghế.
Tóc bị dính chặt vào đường mép của ngăn bí mật bởi loại keo đặc biệt làm bằng cá nóc kia.
Khi Rick bước vào nhà ăn với trạng thái hoảng hốt, lo âu của mình, hắn chẳng thèm để ý đến cặp đôi Layork và Felicia đang ve vãn, đánh yêu nhau.
Thế nhưng, Layork lại rất thích chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác.
Hắn hô lên:
“Này tay kế toán, nghe nói gần đây ngươi gặp ma?”
Rick phớt lờ hắn ta và ngồi xuống với một vẻ mặt vô cảm.
Hắn kéo một lọ mực nước trên bàn và phết vào miếng bít tết của mình như thể đó là một lọ nước sốt vậy.
“Đừng để ý đến hắn.” Felicia nở một nụ cười khi đang ngồi trong lòng của Layork.
Rồi cô liếc tay sát thủ một cái bằng đôi mắt quyến rũ của