Người Xuyên Việt thầm búng tay một cái ở trong lòng.
‘Bắt đầu.’
“Huân tước Hansen.” Thales tỏ vẻ do dự: “Đêm hôm đó, tôi chạy đến phố Chợ Đỏ.
Kết quả là gặp một người đàn ông kỳ quái mặc áo lam ở trong một phòng đánh cờ.”
Morat mỉm cười, gật gật đầu như đang cổ vũ cậu tiếp tục nói.
‘Một phần sự thật.’
‘Không thể nói dối.’
Thales lặp lại trong lòng.
“Hắn nói, hắn không còn một ai bên cạnh để nói chuyện, nên muốn mời tôi đến xem “bàn cờ” của hắn.”
“Sau khi xem xong, hắn bắt đầu nói linh tinh, nói cái gì mà bọn họ đã chiến đấu với loài người, nhưng mà thua trận.” Thales để lộ ra biểu cảm sợ hãi.
Dùng một phần sự thật để kết nối với chân tướng mà Morat biết rõ.
Thì có thể tránh khỏi “máy phát hiện nói dối hình người” này.
“Sau đó hắn nổi điên.
Hắn muốn biến tôi thành quả cầu!” Thales run rẩy, rùng mình.
“Con trai, không có việc gì.
Mọi thứ đã qua rồi.
Sau đó thì sao?” Morat nhìn cậu, rồi an ủi, động viên đứa bé ngay trước mặt này tiếp tục nói.
“Tôi cảm thấy rất sợ hãi, cũng rất khó chịu, không thể thở nổi.” Ký ức đưa Thales quay trở lại đêm hôm đó ở phố Chợ Đỏ.
Phảng phất như cậu lại được trải nghiệm cảm giác ngạt thở ấy thêm một lần nữa, vô cùng chân thực.
‘Cho đến hiện tại, nó vẫn chưa nói dối’ – Morat cảm nhận được cảm xúc của Thales.
‘Trải qua những chuyện như vậy, sống sót khỏi tay của đám tai hoạ ấy, quả thực cũng không dễ dàng gì với đứa trẻ này.’
Thales co rúm người lại, ôm lấy cơ thể của mình bằng hai tay.
“Cuối cùng, tôi nghe thấy hắn nói trong mơ hồ …, hắn tìm thấy một người “mất kiểm soát” – và số lượng của bọn họ kể từ sau Trận Chiến Chung Kết, đã càng ngày càng ít.”
Sắc mặt của Morat cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc.
‘Mất kiểm soát?’
‘Xem chừng, Ma Năng Sư mới sinh đó vẫn còn ở giai đoạn thứ nhất, còn chưa …’
“Ai?” Hắc Tiên Tri hỏi một cách dứt khoát: “Con trai, hắn nói sao? Người “mất kiểm soát” kia là ai?”
Thales vừa run rẩy vừa lắc đầu: “Người đàn ông kỳ quái đó không nói – hắn chỉ rất đắc ý và bảo rằng, hắn sẽ dẫn dắt người kia, mà người nọ sẽ không thể từ chối hắn!”
“Sau đó Yodel liền xuất hiện và đâm hắn một nhát.”
Morat thở dài, hình dáng một kẻ điên đang vô cùng đắc ý, điên cuồng lẩm bẩm trước khi giết người hiện ra trước mắt ông ta.
‘Xem ra Yodel đã không che giấu điều gì đó.’
Thales thở phào nhẹ nhõm.
‘Một phần sự thật – có vẻ như mình đã vượt qua, không, kịch vẫn phải tiếp tục diễn.’
“… Nhưng mà Yodel nói hắn sẽ không chết, vài chục năm sau sẽ quay trở lại.” Thales run rẩy nói thêm.
“Huân tước Hansen, họ nói rằng ông là người hiểu rõ nhất.
Điều này có đúng không? Quái nhân kia còn có thể quay trở lại?”
Morat gật đầu lấy lệ với đống tâm sự nặng nề: “Đúng.
Kiếm Tối Thượng cũng không hoàn chỉnh, chỉ có thể phong ấn Ma Năng Sư trong một thời gian ngắn.”
“Nhưng xin ngài đừng lo lắng, Bí Khoa sẽ không để hắn tới gần ngài.” Hắc Tiên Tri cau mày.
Suy nghĩ của ông ta đã bay ra ngoài sảnh Mindis.
‘Mục đích của tối nay đã đạt được.’
‘Một, xác nhận tin tức về Ma Năng Sư Khí từ miệng của Yodel.
Thậm chí còn nhận thêm phần thưởng – sự tồn tại của một Ma Năng Sư mới sinh.’
‘Hai, tận mắt nhìn thấy người thừa kế tương lai của Star.’
‘Ba, để lại cho nó một ấn tượng sâu sắc, khó quên, đáng để nhớ mãi ở cái tuổi này.’
“Cảm ơn sự thẳng thắn và hợp tác của ngài,” Morat cúi người thật sâu.
Lúc ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đã vô cùng nghiêm túc:
“Mong ngài đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Thales cảm thấy hơi nghi hoặc.
Morat nhìn chăm chú vào cậu, rồi gật gật đầu: “Về thời gian thì chưa rõ, nhưng ta có dự cảm nó sắp đến rồi.”
Chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn, già nua, lạnh lẽo vang vọng khắp đại sảnh:
“Điện hạ Thales.”
Người Xuyên Việt há to mồm, cả người sửng sốt!
‘Điện … điện hạ?’
‘Vậy tức là …’
Nhưng dường như Morat không có ý định giải thích.
Ông ta vung áo choàng đen lên rồi xoay người rời đi.
“Cộc … cộc … cộc!” Cây gậy chống lại gõ xuống đất theo nhịp điệu.
Thales cuối cùng đã tỉnh lại.
“Chờ chút! Huân tước Hansen!” Cậu đứng lên khỏi ghế, hét lớn từ phía sau lưng Morat: “Ba đứa trẻ ở khu Hạ Thành, với nữ bartender kia …”
“Bọn họ còn sống.
Dường như có người ở trong hội Huynh Đệ đã che chở cho họ.” Morat không dừng lại, cũng không quay đầu, nói.
Ông ta còn có việc quan trọng hơn cần phải đi làm.
“Nhưng mà, ông có thể hay không nói cho tôi …” Thales đuổi theo, lo lắng hỏi.
Cậu còn muốn biết nhiều chi tiết hơn.
“Bọn họ đều là bạn của tôi …”
“Con trai!” Morat đột nhiên lớn tiếng khiến Thales bị giật mình, dừng lại.
“Cậu biết như vậy là đủ rồi! Dòng máu của Star!”
“Cậu sẽ trở thành một người thừa kế.
Mà quá khứ đó, chung quy có một ngày sẽ trở thành điểm yếu của cậu.” Hắc Tiên Tri bước đến gần cửa lớn, giọng nói già nua vang lên, tựa hồ có chút… khó chịu?
“Mà kinh nghiệm sáu mươi năm ở Bí Khoa nói cho ta biết… phương pháp tốt nhất để không lộ điểm yếu cho kẻ địch.” Morat dừng bước, quay đầu lại và để lộ một nụ cười dữ tợn.
Thales rùng mình.
“Chính là đem từng điểm yếu một ở trên người,” Morat chậm rãi giơ tay lên.
Trong nụ cười đầy nếp nhăn, ông ta nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm: “Tiêu diệt một cách triệt để.”
“Ngài hiểu được không? Còn chưa phải điện hạ… điện hạ Thales?”
Thales ngơ ngẩn nhìn ông ta.
Morat xoay người, gõ vào cửa chính.
Hộ vệ đứng ngoài mở cánh cửa lớn, để lộ ra bóng dáng lo lắng của Gilbert và Jenny.
Còn người hộ vệ đeo mặt nạ, Yodel, thì đứng lẻ loi một mình ở bên kia.
Hai người trước đều lo lắng nhìn sang.
Thậm chí Jenny còn coi như không thấy Morat, vô lễ bước nhanh qua cửa đại sảnh để tiến về phía Thales.
“Đừng lo lắng, ba vị,” Morat vừa cười vừa nói, sau đó chỉ tay xuống đất: “Star có một người thừa kế ưu tú.”
“Sẽ có một ngày, Bí Khoa sẽ trở thành cánh tay của ngài ấy, vì ngài ấy mà phục vụ.”
Gilbert cau mày, nhìn Hắc Tiên Tri khập khiễng bước qua mình.
“Huân tước Hansen!”
Ngay lúc này, trong phòng, Thales đột ngột mở miệng!
“Ông thì sao? Ông đã tiêu diệt hết điểm yếu của mình rồi ư?”
Morat sững người.
Sau đó ông ta ngẩng đầu, nhìn về phía đứa trẻ đứng trong đại sảnh kia.
Một giây ấy, Thales đột nhiên cảm nhận được, có một thứ cảm xúc khó tả vụt qua người Hắc Tiên Tri xưa nay vốn lạnh lùng.
“Đương nhiên,” Dưới ánh mắt của mọi người, Hắc Tiên Tri, Morat Hansen khẳng định chắc như đinh đóng cột:
“Triệt để.
Một cái cũng không còn.”
Sau đó ông ta liền rời đi khỏi sảnh Mindis.
Chỉ có Yodel đang đứng ở một bên âm thầm siết chặt bàn tay.
“Quý cô Jenny, quý ngài Gilbert, tôi không sao!” Thales đáp lại những lời hỏi thăm đầy lo lắng của Jenny và Gilbert bằng một nụ cười và một cái lắc đầu.
Sau đó cậu quay sang phía Yodel và nói một cách nghiêm túc: “Nói về việc này, có chuyện tôi muốn làm trước.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Jenny và hàng lông mày cau chặt của Gilbert, chỉ thấy đứa trẻ bảy tuổi chìa tay ra về phía người hộ vệ đeo mặt nạ vừa mới biến mất rồi quay lại.
“Yodel! Tôi cần sự bảo vệ của anh!” Thales nói chắc nịch.
“Hãy hộ tống tôi đi tới phòng của quý cô Serena Corleone.”
………
“Không người thừa kế?”
“Những lời này được nói ra từ miệng người chỉ có một đứa con gái, cũng khá hợp lý.” Kaiser chống hai tay xuống bàn, thở dài.
“Tôi vội vã chạy hai ngày hai đêm… có lẽ chỉ chậm hơn mấy con quạ đưa tin vài phút… không phải đến để châm biếm lẫn nhau với ông, Kai.” Val cũng nói với giọng bất thiện, đầy thẳng thắn và thô lỗ của một chiến binh: “Cho dù tôi