*Bíp*
Thales lại nghe thấy tiếng động kỳ lạ đó!
Lần này, Thales cúi đầu trong đau đớn.
Khuôn mặt cậu nhăn nhó.
So với khi nãy, tiếng ù tai lần này cực kì lớn, thậm chí còn gần bằng tiếng rít của tên sát thủ dị năng ngày hôm qua!
‘Cái quái gì thế này?’
Thales cố chịu đựng cơn đau vì cậu biết mình không thể mắc bất kỳ sai lầm vào lúc này!
Toàn bộ người ở vương đô đều đang chứng kiến khoảnh khắc này!
Đôi mắt rực sáng của Liscia nhìn về phía Thales với vẻ nghi hoặc.
Ánh sáng càng ngày càng mạnh!
Nó sáng chói tới mức những người đứng trên ban công phải giơ tay lên che mắt hoặc quay đầu đi.
Ngay cả năm vị công tước đứng gần nhất cũng không thể nhìn rõ hay nghe thấy những gì đang xảy ra ở trung tâm.
Dưới ánh sáng chói loà, Thales cũng dần không thấy rõ tình hình bên ngoài.
Trong cơn ù tai đầy đau đớn, Thales khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy hình bóng của Kaiser và Liscia.
Cậu bắt đầu nghiến răng, chịu đựng sự dày vò này.
Trạng thái bất thường của Người Xuyên Việt đã bị phát hiện sau đó.
Đôi mắt sáng chói của Liscia nhắm lại rồi mở ra.
Sau đó nàng nghi hoặc:
“Này?”
“Làm sao…”
‘Chuyện gì thế?’
Thales vô cớ cảm thấy lo lắng.
Đúng lúc này, Thales có thể nhìn thấy rõ hình bóng cường tráng của Quốc vương Kaiser đột nhiên quay đầu lại trong ánh sáng chói loà.
“Liscia…” Quốc vương nói nhỏ.
Chỉ có hai người đứng gần nhất là Thales và Liscia mới có thể nghe thấy.
Chẳng biết vì sao, Kaiser V không còn vẻ uy nghiêm và lạnh lùng như mọi khi.
Thay vào đó, giọng điệu lúc này của ông thế mà lại là cầu xin và bất lực!
“Làm ơn,” Quốc vương tối cao của Star nhỏ giọng khẩn cầu:
“Đây là tương lai của Star, cũng là tâm nguyện của Midier.”
Chẳng hiểu vì sao mà đôi tay đang nắm lấy tay hai người của Liscia lại khẽ run lên.
Nhưng rồi nàng lập tức quay đầu lại và nhìn vào quốc vương.
Liscia hỏi với vẻ mặt khó có thể tin nổi: “Cô ta… Chính là cô ta?”
Nhưng quốc vương không trả lời nàng.
Một giây sau.
Ánh sáng mạnh biến mất.
Tiếng ù trong tai cũng biến mất.
Sau khi lỗ tai được giải thoát, Thales thở phào nhẹ nhõm.
Cậu hít thở từng hơi, từng hơi thật sâu.
‘Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?’
‘Ù tai, Đại chủ tế hoài nghi, Quốc vương khẩn cầu…’
Thales đã hồi phục lại tinh thần.
Những người trên ban công cũng đã quay trở lại tầm mắt của cậu.
Trên không trung chỉ còn một tia sáng đỏ nối giữa hai vết thương của Thales và Kaiser.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc, vui mừng, thất vọng và phức tạp của mọi người, ánh sáng đó tồn tại hơn mười giây rồi biến mất.
Vẻ mặt Liscia lúc này vô cùng mệt mỏi.
Nàng ngẩng đầu lên và nhìn thật sâu vào Kaiser.
Nhưng Kaiser không nói gì, mà chỉ lãnh đạm đón nhận ánh mắt đó.
Liscia lại liếc nhìn Thales.
Trong ánh mắt đó, Thales đã nhìn thấy được sự ngạc nhiên, ghê tởm, và cả… sợ hãi?
Những quý tộc xung quanh đều đang nín thở theo dõi khoảnh khắc này.
Thales biết rằng giờ không phải là dịp thích hợp.
Cậu chỉ có thể cắn chặt môi và chôn nỗi nghi hoặc, cùng với cơn ù tai đau đớn kia vào sâu tận trong đáy lòng.
Giống như vô vàn câu đố khác.
Đại chủ tế của Thần điện Hoàng Hôn yếu ớt thông báo:
“Nữ thần đã truyền tin.”
Nàng quay đầu lại và liếc Kaiser với một cái nhìn phức tạp và đầy đau khổ:
“Hai người này là cha con.”
“Cùng chung huyết thống, vận mệnh gắn liền với nhau.”
Nói xong, Đại chủ tế dứt khoát rời đi từ một bên của đại sảnh.
Giữa đám đông đang quỳ bái thành kính, nàng rời khỏi ban công mà không liếc nhìn bất cứ người nào, hay bất cứ vật gì.
Không chút lưu luyến.
Chỉ để lại Kaiser trầm mặc, và Thales bàng hoàng ở đó.
Cô bé tư tế lo lắng, liếc hai người họ, rồi vội vàng cầm khay đuổi theo.
Khoảnh khắc tiếp theo, đại sảnh Quần Tinh vốn đang yên tĩnh vì Nghi lễ Huyết Thống, bỗng bùng nổ bởi những tiếng hò reo!
Dưới sự thúc giục của Gilbert, vệ binh đã lần lượt truyền lời xuống quảng trường.
Sau mười hai năm, cuối cùng vương thất Jadestar cũng đã có một thành viên mới.
Sự náo động trên ban công sau đó đã biến thành những tiếng hoan hô ngập tràn vui sướng của hàng chục nghìn người trên quảng trường.
“Jadestar… Jadestar…”
Tiếng reo hò gần như vang vọng tới vòm trời!
Khuôn mặt của Kushder và một vài vị bá tước trở nên xám xịt!
Gilbert và nhóm người ủng hộ quốc vương trao đổi với nhau bằng ánh mắt hưng phấn.
Chỉ có Jenny là dõi theo bóng lưng của Liscia.
Ngoại trừ vui sướng, trong mắt nàng còn có cả cảm xúc phức tạp và khó hiểu.
“Được rồi,” Công tước Cullen mập mạp lộ vẻ vui mừng trên mặt: “Nếu như Thần điện Hoàng Hôn đã thừa nhận huyết thống của đứa trẻ này, thì ta tin rằng nó quả thực là hậu duệ của Bệ hạ.”
Kushder đứng một bên lạnh lùng nhìn ông ta.
‘Con cáo già.’
‘Đổi phe thật nhanh.’
“Dựa theo “Hiếp pháp Star Thần Thánh”, sau khi vương thất và Thần điện Hoàng Hôn đều đã thừa nhận thân phận của đứa trẻ này, thì thủ tục tiếp theo là Nghị viện Cấp Cao của Star, cũng chính là tổ chức cấu thành từ mười chín quý tộc chúng ta này, thừa nhận thân phận của nó; công nhận rằng đứa trẻ này là hoàng tử của Star.” Trên ban công, trong những tiếng reo hò dưới quảng trường, Công tước Cullen cười híp mắt, nói.
“Đợi đã!” Kushder nghiến răng: “Ta vẫn còn nhớ, bất kể mẹ của đứa trẻ này là ai thì cũng đều không phải là Vương hậu Keya?”
Sắc mặt của rất nhiều quý tộc ở đây đột nhiên thay đổi.
Khuôn mặt Gilbert cũng trở nên khó coi.
Kaiser V quay đầu lại và nhìn Kushder.
Chỉ thấy lãnh chúa của thành Rừng Dốc, Công tước của Vách Đá, Koshder Nanchester thốt lên:
“Đứa trẻ này, là con ngoài giá thú của Bệ hạ!”
Thales nắm chặt tay.
‘Quả nhiên, thân phận của mình…’
“Đúng,” Bá tước Dagestan là người đầu tiên phản ứng: “Theo hiến pháp lâm thời của Star, con ngoài giá thú không thể hưởng quyền thừa kế.”
Mọi người trong đại sảnh không thể nghe rõ cuộc nói chuyện ở ban công.
Nhưng sau khi những quý tộc ngồi ở hàng ghế đầu truyền miệng lại, toàn bộ đại sảnh vẫn trở nên náo động!
“Tormund I cũng là con ngoài giá thú!” Gilbert giận dữ: “Và ông ấy là Quốc vương Phục Hưng mà tổ tiên các người đã thề sẽ trung thành!”
“Sự vĩ đại của Tormund I không đến từ dòng máu đế quốc chảy trong người.
Vương quốc Star của ông xây dựng nên từ những cố gắng của bản thân và vô số cuộc chiến đẫm máu.
Tổ tiên của chúng ta cũng vậy… Đừng quên rằng sáu trăm năm trước, không ít người trong số họ cũng là con hoang của gia tộc, con dòng phụ, hoặc hiệp sĩ thất bại.
Địa vị mà bọn họ đạt được hoàn toàn là nhờ đôi tay của chính mình.” Bá tước Sorel, người có lãnh địa nằm trong vùng đất Vách Đá, phụ hoạ:
“Mà đứa con hoang này mới năm hay sáu tuổi? Nó đã làm gì để xứng đáng không phải chịu sự ràng buộc của thân phận con hoang và nhận được quyền thừa kế vương quốc vĩ đại do Tormund I để lại này như một đứa con trong giá thú?”
“Bệ hạ, chúng thần hiển nhiên nên thừa nhận đứa trẻ này là con trai của ngài, là hậu duệ của Jadestar – đây là ý chỉ của thần linh.” Ánh mắt của Rồng Một Mắt lạnh đi: “Nhưng nếu ngài muốn công nhận nó là một hoàng tử có quyền thừa kế… Một đứa con hoang sẽ trở thành quốc vương tiếp theo của chúng thần? Ít nhất, thần chắc chắn sẽ không quỳ gối và tuyên thệ trước nó!”
“Vẫn