Ralf, người đã từng là niềm hi vọng của băng Bình Máu, cao thủ cấp Siêu Phàm duy nhất trong nhóm Mười hai Kẻ mạnh nhất.
Sau khi trải qua địa ngục và tuyệt vọng, cuối cùng thì gã cũng đã gặp lại Thales sau một tháng.
“Chúc mừng anh.
Cuối cùng thì cũng đã vượt qua nó,” Thales mỉm cười, gật đầu: “không chịu thua cái thế giới đáng chết này.”
Ralf khẽ run lên.
Gã đột ngột mở miệng ra, nhưng phần cổ họng toàn thịt trộn rung lên, thành những tiếng lẩm bẩm không thể hiểu được nghĩa.
Gã cũng biết rằng hiện tại mình không thể nói được gì nữa.
Đối mặt với tình huống như vậy, Thales nhất thời cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
“Không sao, nếu anh muốn nói gì…” Cậu gãi gãi đầu: “Dùng bút viết cũng được.”
Ánh mắt Ralf u ám.
“Chúng tôi đã thử rồi,” Gilbert thở dài: “Anh ta không biết chữ.
Ngoại trừ những con số, thậm chí ngay cả tên của mình cũng không thể viết được.”
Nghe vậy, Ralf tự ti, nhắm mắt lại và cúi đầu thấp hơn.
Thales hơi khó xử.
Suýt chút nữa thì cậu đã quên Ralf là một thành viên xã hội đen.
Thales đã từng là một ăn mày, cậu biết phần lớn người tham gia vào các băng nhóm đều có cuộc sống bất hạnh.
Mỗi ngày họ đều bận kiếm sống bằng các hoạt động phi pháp, nên hiển nhiên cũng chẳng có cơ hội để được giáo dục tử tế.
Nhưng ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Thales, Ralf nghiến răng, chống nạng một cách khó khăn, rồi cúi thấp cơ thể tàn tật của mình trước Thales nhỏ bé và gầy yếu…
Cúi đầu rất sâu.
Thales thở dài:
“Được rồi, tôi đã nhận lời cảm ơn của anh.”
Ralf ngẩng đầu lên.
Cơ thể gã đang run.
Gã nhìn Thales.
“Anh có dự định tương lai gì không? Có nơi nào để đi không? Cá nhân tôi không khuyến nghị quay lại băng Bình Máu…”
Ralf rùng mình.
‘Về băng Bình Máu? Trở lại với Chị Lớn… trở lại làm cấp dưới của Catherine?’
Nhìn đôi chân của chính mình, gã lộ vẻ thống khổ.
‘Hơn nữa còn cả Nikolay…’
Vừa nhớ tới kẻ thù đã đâm một nhát dao vào sau lưng mình, hai mắt Ralf hằn lên sự sắc bén.
Vài giây sau, Ralf thở ra bằng dị năng của mình, rồi lắc đầu buồn bã.
Thales lặng im nhìn gã.
“Được rồi,” Người Xuyên Việt nở nụ cười: “Vậy thì anh có thể tạm thời ở lại chỗ này… chắc là đủ khả năng nuôi anh.”
Hai mắt Ralf sáng lên.
‘Cậu bé này… ngoại trừ là ân nhân cứu mạng của mình, thì còn có địa vị xã hội rất lớn…’
“Gilbert,” Thales quay đầu lại, nhìn về phía Bá tước Caso: “Còn bao lâu trước khi chúng ta lên đường tới Aixenter?”
“Còn tùy thuộc vào thời gian quạ đưa tin bay tới thành Mây Rồng, ít nhất là ba ngày,” Gilbert mỉm cười: “Nhiều nhất là một tuần, thưa Điện hạ.”
“Chắc là đủ rồi.”
Thales gật đầu, sau đó quay sang nhìn Ralf:
“Trong vài ngày tới, anh hãy đến phòng đọc sách của tôi vào buổi sáng.”
Ralf để lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Cậu bé tự tin và lạc quan, người đã đưa cho gã lựa chọn “giải thoát hay đấu tranh” trong lúc gã rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng và khó khăn nhất, đã nở một nụ cười:
“Tôi sẽ dạy anh mặt chữ, tiện thể dạy luôn… cách nói chuyện bằng cử chỉ tay.”
………
Đội trưởng đội phòng vệ trực thuộc Sở cảnh sát khu Đông Thành, Genard, ba mươi mốt tuổi, đang nằm gục trong ngục tối của trang viên Vine và thở hổn hển.
Anh ta bị thương khắp người, bị trói bằng xiềng xích nặng nề và không thể cử động.
Nhưng có một giọng nói bên trong trái tim nói với anh ta rằng, tuyệt đối không thể...!tuyệt đối không thể tiết lộ.
‘Bất luận người của đám quý tộc này có tra tấn và đánh đập như thế nào đi chăng nữa, bất luận bọn họ có đe dọa và dụ dỗ như thế nào đi chăng nữa…’
‘Dù họ muốn biết về nguồn gốc của đội kỵ binh xuất hiện bên ngoài trang viên Vine ở khu Đông Thành vào đêm hôm đó đến cỡ nào,’
‘Thì mình đều phải giữ kín mồm.’
Sau khi Hội nghị Quốc Thị kết thúc, Genard đã rời khỏi nhiệm vụ duy trì trật tự tại Quảng trường Tinh Tụ.
Ngay sáng ngày hôm sau, cấp trên của anh ta đã đến nơi làm việc của Genard tại khu Đông Thành cùng một nhóm cảnh sát.
Trước sự chứng kiến của Genard và tất cả những người lính dưới quyền của mình, ông ta đã đọc ra những hành vi phạm tội của anh: có người đã báo cáo rằng anh ta đã nhận hối lộ trong lúc làm nhiệm vụ tại khu Đông Thành.
Genard ngay lập tức thở dài.
Không phải vì đây là một lời buộc tội sai, mà là bởi vì, hành động nhận tiền boa từ giới quý tộc từ lâu đã trở thành một phong tục và tập quán phổ biến, được thừa nhận rộng rãi.
Mỗi người lính thuộc đội phòng vệ, thậm chí cả các cảnh sát cũng sẽ nhận loại tiền boa này.
Đồn cảnh sát cũng biết rõ về việc này.
Mỗi lần như vậy, bọn họ sẽ rút ra vài phần hoa hồng và thu về lợi nhuận.
Đây cũng là khoản thu nhập phụ duy nhất mà Genard kiếm được cho những người đồng đội có thu nhập ít ỏi của mình.
‘Tại sao anh ta lại là người duy nhất bị báo cáo?’ – những người lính dưới quyền Genard cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng là người đã sống tại khu Đông Thành gần mười hai năm nay, Genard sao lại không biết mình hẳn đã gây mất lòng một nhân vật lớn nào đó.
Dưới ánh mắt thù hằn của mười cảnh sát, Genard chỉ còn kịp giao thanh kiếm quý báu – thanh kiếm mà anh ta gìn giữ và nâng niu, không nỡ rời xa trong suốt mười hai năm – cho người cấp dưới mà anh tin tưởng nhất.
Thanh kiếm đó là món quà mà Công tước Hồ Sao đã cởi xuống và trao cho anh trong cuộc rút lui lớn tại Hành lang Walla, khi mà ông nhận thấy rằng Genard không hề có một món vũ khí nào (“Hãy coi đây là vật để đổi lấy bột mì trong tay cậu.
Nhờ có cậu, ít nhất thì chúng ta cũng có một bữa no để ăn.” – Công tước John).
Thậm chí nó còn có một biểu tượng ngôi sao chín cánh ở trên đó.
Sau đó, Genard liền bị xích hai tay và chân, rồi trùm đầu, dẫn lên xe ngựa và đi tới một trang viên.
Xe ngựa đi rất lòng vòng, nhưng Genard đã tuần tra tại khu Đông Thành hơn chục năm, với anh cũng chưa mất đi thói quen quan sát và ghi nhớ đường mà mình rèn luyện được từ khi còn làm lính trong quân đoàn Ánh Sao, nên làm sao mà Genard không nhận ra được đây chính là trang viên Vine của gia tộc Covendier – nơi mà ngày nào anh cũng phải đi qua ba lần trong các cuộc tuần tra?
Một nhóm người vừa nhìn đã biết từng là binh lính, tra tấn Genard suốt hai ngày.
Chẳng bởi vì lý do gì khác.
Ngoài để hỏi về đội kỵ binh đã xông vào khu Đông Thành đêm hôm đó, và thậm chí cũng có thể là đội kỵ binh đã đột nhập vào trang viên Vine…
Rốt cuộc là ai.
Nhưng Genard không thể nói.
Anh không thể nói.
Chẳng bởi vì lý do gì khác.
Ngoài đội kỵ binh đó… đến từ lá cờ Sao Chín Cánh… Vương thất Jadestar.
Đó là Sao Chín Cánh của John, là Sao Chín Cánh của Công tước Hồ Sao, là Sao Chín Cánh của Quân đoàn Ánh Sao, là lá cờ mà gã Genard ngu dốt đã từng chiến đấu không mệt mỏi, cháy hết mình vì nó.
Có biết bao nhiêu đồng đội của anh trong đó!
Mười hai năm trước, anh đã từng lang thang trên mảnh đất bị chiến tranh tàn phá.
Trong sự lạnh giá, đói khát, đau đớn và giày vò, mỗi ngày anh bàng hoàng chứng kiến cảnh giết người, phóng hỏa, hiếp dâm và cướp bóc.
Cho đến khi Genard ngơ ngẩn tiến vào trong thành.
Trong tình trạng đói đến mức choáng váng, anh lờ đờ tiến về phía phòng nhập ngũ.
Cho đến khi Genard gặp được Công tước, ngài Công tước Hồ Sao hóm hỉnh, tự tin, lạc quan mà bình dị, gần gũi, cùng với Quân đoàn Ánh Sao của ông ấy.
Năm đó, Genard là một chàng thanh niên mười chín tuổi, xuất thân từ một gia đình nông dân, thường xuyên bị bắt nạt, ngu dốt và không có cách kiếm sống.
Tại nơi đó, lần đầu tiên anh học được đoàn kết và hợp tác, lần đầu tiên hiểu được như thế nào là hi sinh quên mình, lần đầu tiên được công nhận và ca ngợi, lần đầu tiên được dạy đọc và viết, lần đầu tiên giơ kiếm, hò reo vì thắng lợi, lần đầu tiên vui sướng, ca hát quanh đống lửa trại, lần đầu tiên quyết tâm đoạn hậu cho đồng đội.
Và cũng là lần đầu tiên anh hiểu được, thì ra trên đời này tồn tại những thứ còn quan trọng hơn là được ăn no và được sống tiếp.
Ở đó, anh cảm thấy mình càng giống một con người hơn là một con thú man rợ chỉ biết quan tâm đến việc kiếm ăn và thỏa mãn cơn đói của mình.
Quân đoàn Ánh Sao của Công tước, Đội cận vệ của Công tước, là nhà của anh ấy, là nơi anh ấy thuộc về, là tất cả mọi thứ anh ấy nghĩ bản thân sẽ dành cả đời để chiến đấu cho trong tương lai.
Cho đến khi bi kịch ở Zodra xảy ra.
Cho đến khi sự phản bội đáng xấu hổ và đáng ghê tởm đó, cho đến khi nhát dao đâm sau lưng lén lút, hèn hạ, đáng khinh bỉ đó xảy ra.
Cho đến khi Công tước nằm yên bình giữa những người cận vệ của mình.
Trong tiếc khóc mang theo đau buồn, hối hận và phẫn nộ của toàn quân đoàn, ông tha thiết khuyên họ “hãy tự chăm sóc bản thân” và cười trong nước mắt, rồi nhắm mắt lại và ra đi mãi mãi.
Đây đều là lỗi lầm, đều là tội nghiệt của đội cận vệ bọn họ.
“Nếu như chúng ta có thể phát hiện ra sớm hơn…”; “Nếu như tôi phản ứng nhanh hơn…”; “Vậy thì Công tước sẽ không…”; “Nhà của chúng ta sẽ không…”.
Vì vậy, lúc mà đám lính của giới quý tộc kia sỉ nhục, tra khảo, đánh đập và up hiếp Genard tiết lộ ra danh tính của nhóm kỵ binh cũng thuộc về Sao Chín Cánh…
Anh ta cảm thấy sự kiên trì, chịu đựng, giữ im lặng, thậm chí là cả người bị thương phải nằm thoi thóp – đều là một cách chuộc tội.
Ít nhất thì nó có thể giúp tâm hồn anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút trong suốt mười hai năm mặc cảm, hối hận và tự trách bản thân.
Ít nhất thì nó có thể giúp anh chuộc lại lỗi lầm và áy náy, dù ít, dù nhiều, trong suốt mười hai năm chết lặng.
Tất cả là vì nơi đã từng được gọi là “nhà”, vì nghĩa vụ của một người cận vệ của Công tước mà anh luôn khắc ghi ngay cả khi đã không còn làm nữa.
“Chủ nhân của ta chỉ muốn xác nhận một số việc,” Ông lão có mái tóc hoa râm đang bình tĩnh hỏi lại từ ngoài cửa phòng giam:
“Về danh tính của những kỵ binh đó.
Đó là tất cả.
Ta xin thề trên danh dự của chủ nhân rằng ngài ấy không có ý định làm hại những kỵ binh đó.”
Genard giữ im lặng.
“Ai sẽ thấy sự kiên trì của anh? Tương tự, cũng sẽ không ai nhìn thấy sự yếu đuối.
Chỉ cần cung cấp một chút