Vương Quốc Màu Xám Edit

Chương 123


trước sau





DeYun

Không có ánh sáng, trong tầm mắt chỉ một màn đen. Trong phòng cương thi tụ tập lại càng nhiều hơn, Sầm Cổ Dương thúc giục chúng nó công kích vào mục tiêu đứng giữa nhà, là Tần Thái.

Màn đêm hạn chế tầm nhìn, tuy thị lực của Sầm Cổ Dương tốt hơn so với người thường nhưng không thể nhìn rõ mọi thứ. Pháp trận của hắn cần oán khí rất nhiều, mà hắn nhận ra rằng càng thúc giục oán khí thì oán khí càng bị ít đi.

Một lúc sau khiến hắn sinh nghi, có vấn đề!

Dần dần xung quanh đã không còn tiếng động, tiếng bước chân lộn xộn cũng ngừng. Cả trận thi ngừng lại, Sầm Cổ Dương có thi triển thế nào cũng không được. Lòng hắn lo sợ, bỗng ánh đèn sáng rực lên, Tần Thái vẫn đứng tại chỗ, cạnh cô là vài cơ thể mà hắn dùng để lập trận.

Phản ứng của Sầm Cổ Dương nhanh nhẹn, hắn phóng ra mưa châm như rải khắp phòng, mục tiêu vẫn là Tần Thái. Cô còn đang giữ tư thế bật đèn, không biết đã làm gì mà màn mưa châm của Sầm Cổ Dương biến thành những giọt nước nhỏ, nhẹ nhàng rơi lên người cô.

Ánh mắt Sầm Cổ Dương bén nhọn hơn, thời gian hắn đi theo lão gia tử ít hơn so với Bạch Cập và Bạch Hà, nên tu vi kém rất xa. Nhưng phải có nhãn lực.

Bản lĩnh của người phụ nữ này khác hoàn toàn với biểu hiện của cô ta.

Hắn lùi về sau hai bước, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng: " Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì mà đi theo cạnh Tử Hằng?"

Tần Thái đút hai tay vào túi áo dưới, tà áo dài màu đen nổi bật với mái tóc trắng, mang lại cảm giác tà diễm như bằng: "Sầm gia, tôi với anh đang đánh nhau đấy, thắng thua không phải là chuyện đương nhiên sao?"

Đồng tử Sầm Cổ Dương co lại: "Ngươi là người của Trật Tự?"

Tần Thái không trả lời, bỗng hắn giơ tay phải lên đốt hai tấm bùa thế thân. Sau có xuất hiện ba người giống nhau như đúc xuất hiện, đồng loạt chạy về phía cửa sổ như đang muốn nhảy xuống, nhế nhưng bàn tay đang nắm lấy cánh cửa nhỏ nặng trịch, không mở ra được.


Sầm Cổ Dương chấn động nhìn xuống, bàn tay của hắn đã hóa thành đá cứng! không phải là thuật che mắt, là đá thứ thiệt.

Trán rịn mồ hôi, đây là trận pháp gì? Hắn không biết phải đối phó làm sao.

Tần Thái chậm rãi đi tới, Sầm Cổ Dương là người tàn nhẫn, hắn mím môi dùng sức đánh vỡ phần tay đã hóa đá, thả người xuống cửa sổ chạy thoát. Nhìn bàn tay vốn lành lặn lại vỡ thành từng mảnh, hẳn ai cũng rợn da gà, nhưng hắn nào có thời gian nghĩ nhiều như vậy, chỉ cố thả người xuống trốn thôi.

Một tiếng rơi kì dị vang lên, không có thứ gì đỡ bên dưới mà nằm thẳng xuống đất, rồi liền thấy bản thân tan thành vô số mảnh nhỏ, cả cơ thể như ly pha lê vỡ tan.

Hắn mở to hai mắt, cho đến khi đôi mắt cũng vỡ ra. Sau đó những mảnh nhỏ đó dần dần tiêu đi, hóa thành một vũng nước.

Tần Thái đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống, phần đá hóa từ bàn tay còn rơi trong phòng dần thành khối băng, tan từ từ. Khách sạn nhỏ bây giờ yên tĩnh như đã chết, giống như cô chưa từng đến đây.

Nhiều người đang sống bị hóa thi làm trận pháp, Trật Tự nhanh chóng chạy tới khi nhận được tin, lúc đến đã thấy cảnh sát phong tỏa hiện trường.

Không phát hiện hung thủ, dưới lầu chỉ có một vũng nước bình thường không ai chú ý.

Lúc Tần Thái về lại Nhân Gian, trời đã sáng choang. Nhị gia Lục Thiếu Hoài ngồi trên sô pha, đối diện hắn là Bạch Cập. Tần Thái chậm rãi đi tới, Lục Thiếu Hoài rất ăn ý nghiêng người nhường chỗ một bên cho cô.

Tần Thái thuận thế ngồi xuống cạnh Lục Thiếu Hoài, Bạch Cập đưa mắt nhìn cô một cái, trong ánh mắt rõ là trào phúng.

Cô coi như không thấy, Lục Thiếu Hoài cười cười rót trà cho cô, Tần Thái nhận ly nói: "Từ nay về sau hắn sẽ không còn gây trở ngại cho Nhị gia."

Không hổ là người có thể nhẫn nại với Đại tiểu thư của Nhân Gian, ánh mắt hắn vẫn giữ nguyên dịu dàng không chút thay đổi: "Người bên dưới đã đưa vào thứ tốt vào phòng cô, cô xem thích cái gì thì lấy, còn lại đưa sang Nhị phu nhân."

Tần Thái không cảm ơn, chỉ ừ một tiếng, Lục Thiếu Hoài châm thêm trà cho cô, bỗng hỏi: "Hẳn là Lão gia tử chỉ còn mấy ngày?"

Tần Thái gật đầu: "Ngày 12 tháng 11, giờ Dậu một khắc."

Hắn nhẩm tính: "Còn tám ngày."

Bạch Cập đang ngồi đối diện lên tiếng: "Nhị gia đang chờ sao?"

Sắc mặt Lục Thiếu Hoài thoáng xấu hổ rồi lại bình thường: "Sao có thể chứ? Dù sao ông ấy là sư phụ ta."

Bạch Cập không nói nữa đứng dậy đi ra ngoài, Tần Thái đi theo sát. Tới cửa, Bạch Cập đang đi trước bỗng dừng lại: "Ngươi đã ngủ với hắn?"

Giọng nói lạnh lùng, lúc hỏi cũng không quay đầu lại. Tần Thái đứng yên, cả người như hòa vào bóng đêm: "Vẫn chưa, nhưng có lẽ sẽ nhanh thôi."

Tần Thái đáp lười biếng rồi bước chân đi tiếp. Bạch Cập xoay người bắt lấy cổ áo cô, suýt chút là hạ một cái tát. Tay còn chưa hạ Tần Thái đã chỉnh lại cổ áo, mỉm cười nhìn hắn: "Sư thúc, sư thúc hẳn là nên khách khí với tôi một chút, cho dù không nhìn thân phận Tiên Tri Nhân Gian của tôi thì ít nhất tôi đã hầu sư thúc lâu như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao đúng chứ."

Bạch Cập buông tay, thật sự Tần Thái có làm gì thì đâu liên quan đến hắn? Bản thân lấy lập trường gì để quản cô ta chứ.

Buổi tối, lúc Tần Thái về Thiên Lư Loan, Đàm Tiếu đã làm một bàn đồ ăn ngon.

Mọi người đang ngồi vây quanh, lâu rồi mới thấy mặt Thanh Hạt Tử, Thích Ấn và Vô Địch Tử. Tần Thái ngồi ở đàu bàn ăn, bọn họ đã lâu không gặp cô nên có chút câu nệ. Hơn nữa từ người cô tỏa ra sát khí làm người khác không dám tới gần. Mà Tần Thái không nhận ra điều đó. Cô nâng đũa: "Nhìn tôi làm cái gì? Ăn đi."

Sau đó bọn họ mới bắt đầu vừa ăn vừa tán gẫu, trước đây Thủ Vọng Giả còn thiếu người nên Sa Ưng bận rộn. Gần đây đã đào tạo được một nhóm mới liền phân đi nhận nhiệm vụ, anh nhẹ nhàng thở ra.

Thanh Hạt Tử rất giỏi khoác lác, hắn đang thổi phồng tu vi thuật pháp của hắn với Tần Thái. Cô không nói gì, hắn càng nói càng hăng say đến mức Gương không nhịn nổi: "Thật là lợi hại nha, đầu cháy to vậy mà vẫn còn khoác lác."

Thanh Hạt Tử chấn động, lúc này mới phát hiện lúc hắn đang nói liên tục, cái Gương đã đốt tóc hắn từ phía sau. Lúc này đỉnh đầu hắn còn đang bốc khói."Dám đến nhà chủ nhân ra ba hoa chích chòe sao? Nói đến pháp lực tu vi thì phải nhắc đến Cát thiên sư đã lên trời xuống đất, hàng yêu trừ ma...."


Nó lại càng nói nhiều hơn, Tần Thái liếc mắt nhìn nó một cái. Cái liếc mắt này rất có hiệu quả khiến nó phải ngậm miệng. Có khác nào sơn tặc địa chủ ác độc không, thật là muốn rơi nước mắt.

Tần Thái dùng đũa gõ lên miệng chén, ý bảo mọi người yên lặng: "Gần đây còn trống vị trí Bộ trưởng bộ Tài nguyên, tôi cần cân nhắc người của mình. Thanh Hạt Tử rất linh hoạt, đáng tiếc kỹ năng chỉ nằm trên miệng. Tang Cốt Nê thì có bản lĩnh đó, nhưng chỉ số thông minh không dùng được. Mọi người có đề bạt gì không?"

Vài người nhìn mặt nhau, bọn họ biết rõ bản thân mình, chức Bộ trưởng không như chức Tổ trưởng, không phải là vị trí dễ kiếm cơm. Sau một hồi im lặng, dường như Tần Thái đã có ý khác, không nói thêm nữa: "Tiếp tục ăn cơm đi."

Sau bữa cơm mọi người ùa ra xem TV, Đàm Tiếu không thích để chén bát bẩn qua đêm nên lúi húi dọn dẹp. Sa Ưng biết Tần Thái còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, anh đến ngồi cạnh: "Cô chọn mấy người trong này làm bộ trưởng thì chắc chắn bên trên sẽ không thông qua. Chi bằng tìm từ bên ngoài."

Tần Thái lắc đầu: "Tôi đã nghĩ đến một người, nhưng chưa hạ được quyết tâm."

Sa Ưng nhướng mày, cô xoa xoa giữa trán: "Là Thông gia."

Tần Thái nói kỹ hơn về chuyện của Thông gia, còn có chuyện của Hồng tỷ lúc trước, Sa Ưng cũng không quá bất ngờ. Anh đưa ly đá bào cho Tần Thái, cô vùi đầu ăn. Anh ôm đầu vai cô, một lúc mới nói: "Nếu là trước kia thì quả thật người này là một uy hiếp, nhưng bây giờ.... Là một trợ lực không tệ. Nhưng cô đã nhốt ông ta lâu như vậy, chắc chắn rất oán giận, cô cảm thấy ông ta có thể tùy ý để cô dùng được không?"

Ánh mắt Tần Thái kiên định: "Có thể."

Sa Ưng không nói

nữa mà đi theo Tần Thái xuống tầng hầm. Lần trước đọc xong ký ức trong hồn phách Thông Dương Tử, cô đã nhét ông ta vào một cái két sắt. Vì được bảo quản tốt nên khá là hoàn hảo, Tần Thái mở ra thả chủ hồn.

Ông ta vừa nhìn thấy Tần Thái đã bùng lửa giận: "Tiện nhân, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!"

Tần Thái cười nhạt: "Đã lâu không gặp Thông gia, sao lại giận vậy chứ?"

Thông Dương Tử còn muốn mắng, nhưng ngay lập tức thấy có gì sai sai. Trên người Tần Thái đang quẩn quanh đám mây tía vừa dày vừa nặng!! Hồn phách đã hiện mây tía, cho dù không phải là tiên thì cũng sắp thành tiên. Mới qua bao lâu? Cô ta sao có thể thành tiên?

Thông Dương Tử có mắt nhìn, lúc này ông ta hít sâu, thế đạo loạn lạc, những năm gần đây không có một người tu tiên nào trong Huyền môn thành công. Cô ta làm sao có thể?

Với vẻ mặt ngạc nhiên ngoài sức tưởng tượng của Thông Dương Tử, Tần Thái nói như chuyện đương nhiên: "Thông gia, hiện tại Nhân Gian đang trống vị trí Bộ trưởng bộ Tài nguyên. Tôi đang muốn tiến cử ông, ý ông thế nào?"

Thông Dương Tử chưa hết kinh ngạc, sửng sốt hỏi lại: "Tiến cử ta làm gì cơ?"

Tần Thái dí mặt sát vào, tỏ vẻ ma mị: "Nếu chịu đi theo tôi, tôi tiến cử ông làm Bộ trưởng bộ Tài nguyên, nếu không thì tiếp tục ngốc trong cái két sắt kia đi."

Thông Dương Tử vẫn còn phẫn nộ, nhưng ông ta trả lời rất dứt khoát như chém đinh chặt sắt: "Được!!"

Tần Thái hợp nhất hồn phách ông ta lại, đặt vào chỗ có linh khí thịnh nhất tĩnh dưỡng. Thông Dương Tử cũng không khách khí chọn một cơ thể đàn ông, quả thật là ông ta không cần khách khí, dù sao đồ ở đây vốn là của ông ta.

Sa Ưng vẫn đề phòng Thông Dương Tử giở trò, đến khi anh đi cùng Tần Thái lên nhà trên, ông ta không có hành động gì khác. Anh không hiểu: "Sao lại dễ như vậy?"

Tần Thái cười: "Bởi vì ông ta quá quen thuộc với hồn phách."

Sa Ưng liền hiểu: "Trên người cô có dị mắt, theo đó hồn phách cũng chuyển sang màu tía nên ông ta tưởng cô bước chân vào con đường thành tiên sao?"

Tần Thái cười nhạt, nói chuyện với người thông minh đúng là thích.

Ngày hôm sau, Tần Thái tiến cử Thông Dương Tử với Lục Thiếu Hoài. Đương nhiên Lục Thiếu Hoài sẽ không thể không nể mặt cô, nhưng để nhậm chức bộ trưởng, từ trước tới nay không chỉ một người quyết định. Đầu tiên sẽ giao danh sách lên trên, thông qua tam thẩm, Bạch Cập là nhất thẩm, rồi còn phải tổ chức biểu quyết tập thể các lãnh đạo, cuối cùng Lão gia tử cho ý kiến.

Mà vừa đưa đề nghị Thông Dương Tử lên Bạch Cập đã trực tiếp bỏ qua.

Lục Thiếu Hoài không hiểu, Bạch Cập chỉ trả lời: "Vì tốt cho Nhị gia thôi."


Vào đêm, lúc Bạch Cập về đến nhà thì thấy Tần Thái đang dùng "Bạch Cập thích nhất", cô tựa người vào cửa, mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt thế. Bước chân có chút loạng choạng, hắn nhíu mày: "Ngươi tới đây làm gì?"

Tần Thái dựa người trên tường, váy dài uốn lượn theo đường nét cơ thể, mũi giày cao gót lộ ra từng ngón chân nhỏ nhắn, móng chân được tô điểm đẹp đẽ: "Ở chỗ này, đương nhiên là đang chờ sư thúc nha."

Ánh mắt Bạch Cập có ý khinh thường: "Tránh ra."

Hắn lấy chìa khóa mở cửa, Tần Thái dẩu môi: "Hôm nay không phải đến để nhào vào ngực đâu, tôi chỉ muốn hỏi sư thúc một câu."

Bạch Cập đi vào phòng, không chút khách khí đóng sầm lại. Tần Thái vẫn đứng trước cửa, giọng nói vừa thanh thoát vừa nhẹ nhàng: "Nếu tôi đi nói với Nhị gia rằng sư thúc thật ra là sư huynh của ngài ấy. Không biết với bản lĩnh cao cường, còn là Phán quan trưởng có làm Nhị gia nghi kỵ không nhỉ? Hình như Nhị gia đang rất mong mỏi cái ghế của lão gia tử đó, còn rất đắc chí nữa."

Đột nhiên cửa nhà mở toang, một thân Bạch Cập đầy sát khí: "Ngươi muốn chết!!"

Hắn bóp chặt cổ Tần Thái, trước đó đã làm kết ba dấu tay ngăn cô ly hồn thoát khỏi cơ thể. Tần Thái căn bản không có ý định đó, cô vươn đôi tay thon dài từ từ ôm lấy Bạch Cập. Lưng Bạch Cập cứng lại, mùi hương vấn vương bên mũi, xúc cảm đụng chạm quá quen thuộc, khiến hắn như người nghiệp đã lâu mới gặp lại ma túy.

Tay dần lỏng ra, hầu kết khẽ nhúc nhích, tay Tần Thái lướt qua vạt áo sơ mi, đầu ngón tay vuốt ve sau lưng hắn, giọng nói mang theo sự mê ly dụ hoặc: "Sư thúc thật sự là người khẩu thị tâm phi."

Bạch Cập chộp lấy tay cô, môi mím chặt.

Tần Thái hơi ngửa đầu, đuôi mắt khóe môi phảng phất nét phong tình khôn kể, tựa như cô bước ra từ bức họa. Những kí ức cuồng loạn hoang đường tràn về khiến hắn điên lên, cúi người hôn lên môi cô. Đôi môi đỏ tươi đẹp như lửa, từ đôi môi hắn hôn dần xuống.

Tần Thái nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Tôi đã nói rồi, hôm nay tới không phải để nhào vào người sư thúc, Thông gia bên kia còn mong sư thúc châm chước đó."

Bạch Cập ép cô lên cửa, một tay vén váy cô lên, một tay cởi thắt lưng: "Việc ông ta mất tích có liên quan tới cô, nay mới thả ra vì mục đích gì?"

Động tác của hắn rất thô bạo, Tần Thái hừ một chút rồi đẩy eo hắn ra xa muốn giành quyền chủ động. Bạch Cập không cho, hắn dùng sức đẩy eo chôn vào cơ thể cô.

Tần Thái chỉ đành ôm cổ hắn: "Nhẹ thôi....Tốt xấu gì Thông gia cũng là người một nhà, chẳng lẽ còn kém hơn người chọn đại bên ngoài sao?"

Bạch Cập đang dùng sức ra vào, thế nhưng chỉ số thông minh vẫn không bị ảnh hưởng: "Là người một nhà với ngươi thôi."

Cô đưa tay xuống nhéo nhẹ chỗ hai người đang kết hợp: "Đã thế này còn phân khác nhau sao?"

Bạch Cập chịu không nổi kích thích như thế, dùng sức đẩy tay cô ra. Tần Thái cười một tiếng, tay vén phần tóc mai cho hắn: "Đã lâu không gặp, thể lực của sư thúc vẫn tốt như vậy."

Bạch Cập ôm cô lên, bước nhanh vào phòng ngủ rồi ném cô lên giường.

Hai người lăn lộn nửa ngày, cuối cùng Bạch Cập thở hổn hển buông tha cho Tần Thái, xoay người đốt điếu thuốc. Nay hắn đã quá sa đọa rồi, lúc Nguyệt Hiện còn ở đây chắc chắn sẽ không hút thuốc trong phòng thế này.

Tần Thái ôm chặt hắn từ sau lưng, tóc dài vươn trên vai tựa như mỹ nhân rắn. Bạch Cập thở ra hơi khói, vậy mà không đẩy cô ra. Một lúc sau hắn nói: "Thật ra cô ấy rời khỏi ta, là đúng phải không?"

Tần Thái hôn nhẹ lên vành tai hắn: "Ừ."

Hai người rơi vào im lặng, chỉ có cơ thể vẫn ôm lấy nhau không chút khoảng cách. Nhưng hai trái tim có nhịp đập khác nhau, cách xa vạn dặm.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện