Chương 80: Ngày 25 tháng 4,B
deyun
Tần Thái thật sự đi tới cao ốc Khâu Hải, nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, bời vì sắp bị phá bỏ và di dời để xây thủy điện, nơi này đã lâu không có ai ở.
Tần Thái nhìn tòa nhà mà lòng trầm xuống—— nơi này quả thật là nơi giết người giấu xác rất hoàn hảo.
Tần Thái chỉ có bàn tay không, đương nhiên không thể trực tiếp đối chọi. Cô đi xung quanh tìm kiếm, mua được một cái dao phay trong cửa hàng sắt thép.
Bây giờ đã đầu tháng mười, thời tiết ở thành phố Tam Họa đã bắt đầu thay đổi, vào ban đêm sẽ hơi se lạnh.
Tần Thái cột tóc thành đuôi ngựa, mặc một bộ áo sam màu hồng, quần jean lam nhạt. đi giày trắng thể thao. Tay phải nắm chặt vạt áo bông giữ ấm từ chỗ Bạch Cập, thuận tiện che dao phay đi.
Đi lên lầu sáu của cao ốc Khâu Hải, Tần Thái bước vào thì thấy phòng chỉ còn tường, bên trong quả nhiên là tên tóc vuốt ngược kia.
Nhìn thấy Tần Thái, mắt hắn sáng lên: “ Cô quả nhiên đã tới!”
Tần Thái liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, đối mặt với một tên đàn ông không có ý tốt, cô tất nhiên có bất an, nhưng mục đích tới đây là cứu Ngô Tích, sợ sệt thì có tác dụng gì?
Tần Thái cố gắng trấn tĩnh: “ Ngô Tích đâu?”
Tên tóc vuốt ngược mặc tây trang màu lam, Tần Thái tinh mắt nhìn thấy quần hắn có vết máu. Lòng cô trầm xuống—— nhìn qua có vẻ hắn không bị thương, vậy kia là máu của ai?
“ Lần trước buông tha cho cô, vì không nhận ra cô là tội phạm lẩn trốn đã hai ba năm của Trật Tự.” ánh mắt tên tóc vuốt ngược trở nên hiểm ác: “ Chẳng lẽ người Nhân Gian sẽ lại mang tiền tới chuộc. Nhìn không ra, một tiểu nha đầu như cô, lại có bản lĩnh lớn như vậy.”
Hắn chậm rãi tiến đến gần Tần Thái, Tần Thái hỏi lại lần nữa: “ Ngô Tích đâu?”
Tóc vuốt ngược đắc ý tươi cười: “ Con mụ kia sao, rất nhanh cô sẽ nhìn thấy ả ta thôi.” Hắn kề sát vào Tần Thái, một tay bắt lấy cánh tay trái của cô, tay còn lại dán một lá bùa lên mặt cô, phòng ngừa côsử dụng tà pháp, “ Cũng không biết hai người các ngươi, tư vị của ai ngon hơn.”
Tần Thái nhăn mày lại, công hiệu của lá bùa kia cô cảm giác được, chính là ngăn cô ly hồn.
Mà càng làm cho Tần Thái kinh ngạc, là bút tích của lá bùa kia. Nét chữ mạnh mẽ hữu lực, cho dù đã qua hai ba năm, cô liếc mắt cũng có thể nhận ra —— đó là… chữ viết của Lữ Lương Bạc?
Tần Thái nỗ lực bình tĩnh, tên tóc vuốt ngược kia đang tìm dây thừng, chuẩn bị trói Tần Thái lại. Đương nhiên Tần Thái sẽ không hợp tác, nhưng cô sẽ không xé lá bùa đi.
Chỉ cần lá bùa còn dán, hắn mới không đề phòng cô.
Lúc tóc vuốt ngược quay trở lại, Tần Thái kéo phần tay trái của áo bông xuống, chú ý đến chỗ dán bùa, cô vừa chém vừa xé nó đi, muốn một đao chém vào đầu hắn.
Nhưng không biết cô đã phạm phải sai lầm ngu xuẩn gì, tên tóc vuốt ngược đã dám bắt cô thì chắc chắn đã có phòng bị. Hắn lập tức rút súng ra!
Tần Thái kinh hoảng tránh, viên đạn ghăm vào tường làm rơi một đám bụi vôi.
Tần Thái chạy ra bên ngoài.
Tóc vuốt ngược cầm đèn mỏ đuổi theo, Tần Thái hoảng chạy không nhìn đường, cứ đâm thẳng về phía cầu thang lên tầng trên. Cô thầm mắng một tiếng, chỉ biết chạy về phía trước.
Lúc đến lầu tám, đột nhiên cô ngửi được mùi máu. Bây giờ đối với mùi này cô rất mẫn cảm, dọc theo mùi mà tìm, thì tìm được một người ở tận cùng bên trong phòng.
Khi đó bốn phía đen như mực, Tần Thái chỉ mơ hồ thấy một đống màu trắng, cô lại không dám đi qua. Qua mười mấy giây, cô không nhịn được kêu một tiếng: “ Ngô Tích?”
Tiếng rên trầm thấp vang lên, Tần Thái tiến tới, váy của Ngô Tích đã bị xé rơi tan tác, càng đáng sợ hơn chính là, hạ thân của cô ấy đang chảy máu.
Trong đầu Tần Thái ong lên một tiếng, nháy mắt cả người chết lặng. Sẽ không đâu, cái tên tóc vuốt ngược kia là người của Trật Tự, Ngô Tích với Nhân Gian lại không có chút quan hệ nào, sao hắn lại dám làm ra chuyện này?
Bên ngoài có tiếng bước chân dần dần đi đến, Tần Thái có thể thấy ánh sáng từ đèn mỏ dùng bình ắc quy. Ngô Tích dường như nghe thấy tiếng cô: “ Đại… đại sư Tần, tôi không muốn chết, cứu cứu đứa nhỏ của tôi…..”
Tần Thái không biết nên làm cái gì bây giờ, cô không có một chút thường thức cấp cứu nào cảm, cái gì cô cũng không biết.
Cô nắm chặt dao phay, trốn vào phòng cách vách. Cô dựa vào ven tường mai phục. Tóc vuốt ngược cứ đi từng tầng một mà tìm, tất nhiên sẽ đem đầu duỗi vào bên trong để quan sát xung quanh.
Tần Thái thừa dịp thời cơ đến bất chợt nhảy ra, một đao chém xuống.
Xuống tay quá mạnh, cái đầu tên tóc vuốt ngược như quả bóng cao su lăn trên mặt đất, thân còn đứng bên ngoài, máu như suối phun trào vào trong.
Tần Thái từ cửa sổ nhảy ra, nắm chặt súng của hắn trên tay, cầm đèn mỏ còn sáng lên.
Cô cầm đèn ra ngoài tìm Ngô Tích.
Sắc mặt Ngô Tích trắng bạch đến đáng sợ, nhưng lúc thấy Tần Thái, cô lại lộ ra tia cười: “ Đại sư Tần…. tôi biết cô nhất định….. có thể thắng .”
Tần Thái bế cô ấy lên: “ Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Ngô Tích gật đầu: “ Đứa nhỏ… sẽ không có việc gì chứ đại sư Tần, cô vẫn còn chưa nói tôi biết là trai hay gái đâu.”
Tần Thái đi thẳng xuống lầu dưới, lầu tám quá cao, cô còn ôm theo một người cho nên chạy trốn cực kỳ chậm. Đèn mỏ lắc lư không ngừng, như cả không gian đang lay động theo: “ Sẽ không có việc gì đâu, là con trai.”
Ngô Tích vẫn luôn mong là con trai, bởi vì chồng cô muốn con trai.
“ Thật vậy sao?” Ngô Tích chậm rãi nhắm mắt lại, “ Tôi có thể làm mẹ,có thể may quần áo nhỏ cho đứa nhỏ rồi…”
“ Đúng, cậu nhóc nhất định sẽ xinh đẹp giống cô,lại khỏe mạnh cường tráng giống chồng cô.” Tần Thái vừa chạy vừa trấn an hồn phách của cô ấy, ánh đêm tối tăm xen lẫn ánh đèn, sao chỉ mới tới tầng bốn?
Máu Ngô Tích chảy qua tay cô, thân thể đã bắt đầu nặng dần. Tần Thái khẽ ngồi xuống, đột nhiên sờ đến sau đầu Ngô Tích thấy vết lõm khá lớn. Tần Thái nhẹ nhàng gọi một tiếng: “ Ngô Tích?”
Không có ai trả lời cô, Ngô Tích đang nằm trong lòng ngực cô, không biết từ khi nào đã hoàn toàn ngừng thở.
Tần Thái ngồi yên tại chỗ, cho đến khi máu trên người đã khô, cho đến khi Ngô Tích hoàn toàn lạnh lẽo, cho đến khi đèn mỏ cạn điện. Cô vẫn không hiểu, tại sao lại như vậy, Trật Tự cũng như Nhân Gian, tổ chức của bọn họ vốn có trách nhiệm giữ gìn Thiên Đạo, vì sao lại có chuyện như thế này?
Vì sao cô lại phải chạy?
Nếu cô không chạy, tóc vuốt ngược sẽ không biết cô.
Vì sao cô lại đi dạo phố với Ngô Tích?
Nếu cô không đi, tóc vuốt ngược sẽ không tìm tới Ngô Tích.
Vì sao Ngô Tích không khai cô đang ở đâu?
Như vậy tóc vuốt ngược sẽ đi tìm cô, không có thời gian làm nhục cô ấy.
Thế gian này “ nếu” rất nhiều, nhưng có bao nhiêu là thật sự.
Giống như sự tồn tại tuyệt đối của chính nghĩa. Vốn không hề tồn tại.
Tần Thái không biết dưới lầu có xe dừng