Vương Quốc Màu Xám Edit

Chương 32


trước sau





Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B

deyun

Lúc bừng tỉnh dậy , Tần Thái lập tức rời giường. Cô chỉ mới ngủ được hai canh giờ, Đàm Tiếu nghĩ cô đang mệt: " Còn sớm lắm."

Tần Thái đi tới phòng Sa Ưng bên cạnh gõ cửa, nửa ngày sau anh ta mới mở , thân thể còn trần trụi, tóc rối bời: " Tiểu thư, mới chỉ 6 giờ thôi đó, cô muốn gì đây?" Anh ta cào cào mái tóc, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận hơn: " Ngủ với Đàm Tiếu không ngon? Thế thì thật hoan nghênh đến chỗ ta."

Tần Thái không rảnh đứng nói chuyện linh tinh: " Mau đưa tôi đến chỗ này."

Cô đưa địa chỉ, Sa Ưng còn đang khó hiểu: " Tiểu thư, công việc tài xế này hẳn cô nên gọi trợ lý của cô chứ. Hôm nay anh ta chỉ đi Thông Dương quán, còn tôi có buổi huấn luyện với cô đấy."

Tần Thái không muốn phân rõ phải trái: " Nhanh lên."

Lúc chờ Sa Ưng mặc quần áo, đầu óc cô cần suy nghĩ kỹ một chút.

Nếu âm mắt không nhìn lầm, thì ngày mai Phạm Thành sẽ dẫn Trật Tự đi tìm Vi Giai. Trước đây chắc chắn Tần Thái nghĩ người Trật Tự sẽ không dám làm bậy. Nhưng qua chuyện của Ngô Tích, cô đã mất đi sự tin tưởng đó.

Cho dù là sư phụ, hay Lữ Liệt Thạch đang canh gác Thiên Đạo, người Trật Tự không phải ai cũng giống ai. Trời đã sắp sáng rồi, chỉ còn một biện pháp..... nếu muốn hắn im miệng.

Suy tư một lúc, Tần Thái đi xuống tầng hầm, không bao lâu thì thay thân thể thành một cô gái cực kỳ xinh đẹp, ôm theo một cái hộp sắt đi lên. Sa Ưng vẫn còn đang ngáp, nhìn thấy thân thể này thì rất tò mò, liền duỗi tay nhéo nhéo: " Còn sớm thế này mà còn đi tìm ai vậy?"

Tần Thái ôm hộp, suy nghĩ thật lâu: " Việc nhỏ mà thôi."


Xe chạy vào trung tâm thành phố, Tần Thái bảo Sa Ưng đỗ xe ngừng ven đường. Sa Ưng tưởng chỉ là đi tới nhìn thôi. Tần Thái ôm hộp sắt đi trước. Sa Ưng không hiểu nguyên nhân: " Nói chuyện!!"

Tần Thái nhìn hộp sắt trong tay: " Hy vọng không cần phải diệt khẩu."

Lúc đến dưới lầu, Tần Thái quay đầu lại nhìn Sa Ưng: " Đừng đi lên, rất nhanh tôi sẽ xuống."

Sa Ưng vẫn lo lắng: " Tôi với cô cùng đi lên đi? Cô phải đối phó với ai?"

Tần Thái lắc đầu: " Cho dù có là người của Trật Tự, cũng không có khả năng nhận ra tôi, yên tâm đi."

Ngày đó là một buổi tối đầu thánh 11, trời đã rất lạnh. Cô mặc bộ váy liền áo, nền màu lạnh với hoa tím, dài đến gối trông chân rất thon .

Cô đi về phía trước, không hề có một chút do dự hay bất an. Sa Ưng cảm thấy cô gái này, so với lúc mới tới Nhân Gian, còn ỷ lại với anh như đứa trẻ kia đã có sự khác biệt rất lớn. Cho đến nay, cuối cùng cô cũng đã học được việc phải tự mình đối mặt.

Từng bước một lên lầu, lúc trước nơi này là chỗ cô giúp Ngô Tích đối phó với oan nghiệt lươn tinh. Đi đến tầng lầu, cô nhẹ nhàng gõ cửa. Một lát sau mới có người trả lời: " Ai nha..... đã trễ thế này...."

Tần Thái hạ giọng: " Anh Thành, là tôi."

Quả nhiên người ra mở cửa là Phạm Thành, nhìn thấy bên ngoài là mỹ nhân mà Tần Thái đã thay đổi, đương nhiên hắn không hề quen biết. Nhưng vẻ đẹp này đã hấp dẫn hắn.

Đôi mắt hắn cứ lia xuống đôi chân thon dài của cô: " Cô là..."

Tần Thái đã quen nhìn cách Bạch Lộ lẳng lơ với mấy người đàn ông khác: " Anh Thành thật là hay quên nha, không mời tôi vào uống ly nước sao?"

Phạm Thành đang muốn trả lời thì trong phòng có âm thanh truyền ra: " Ai vậy?"

Đứng trong ấy là một người phụ nữ!

Tần Thái sợ là người giám thị của Trật Tự, cô đẩy Phạm Thành ra, lắc người vào nhà, sau đó đóng cửa phòng lại. Phạm Thành cảm thấy không hiểu gì hết—— hắn chỉ biết đây quả là người đẹp, không có lực sát thương: " Cô làm gì vậy?"

Tần Thái nhìn người phụ nữ đang mặc áo ngủ trong phòng—— bộ đồ đó là của Ngô Tích!

Trong lòng Tần Thái đã bốc hỏa, chẳng lẽ tin tức Phạm Thành ngoại tình là đúng?!

Người phụ nữ kia thấy Tần Thái, cũng dùng vẻ mặt cảnh giác: " Cô là ai?"

Tần Thái đi tới, bây giờ cô rõ hồn phách như trong lòng bàn tay, duỗi tay qua, liền lấy đi thiên hồn của cô ta. Người này lập tức té xỉu trên mặt đất.

Bây giờ sắc mặt Phạm Thành mới đột biến, xoay người định chạy ra ngoài kêu cứu.

Tần Thái tiến lên vài bước, gõ một cái lấy đi thiên hồn.

Không tìm thấy cái gì hữu dụng trong phòng, không biết nguyên nhân Ngô Tích chết. Tần Thái tìm chăn đơn, bọc tên Phạm Thành lại, sau đó dùng sợi dây dài có trong phòng trói hắn lại. Cuối cùng cô dùng an hồn chú, Phạm Thành từ từ mà tỉnh.

Ý thức đã khôi phục, lập tức hắn nhận ra khốn cảnh của mình, lại vừa thấy Tần Thái trước mặt, mặt cắt không còn giọt máu: " Cứu..."

Một tiếng kêu cứu hoàn chỉnh còn chưa xong, Tần Thái đã nắm lấy chiếc dép trên sàn tát vào mặt hắn một cái.

Mặc kệ cái chết của Ngô Tích có quan hệ gì với hắn hay không, chỉ việc thân cốt Ngô Tích còn chưa lạnh, mà hắn đã tìm đến thú vui khác, cái tát này không tính oan.

Lần này quả nhiên Phạm Thành đã thành thật hơn chút, cả người hắn run bần bật: " Cô là ai? Cô muốn gì?"

Tần Thái ngồi xổm xuống trước mặt hắn: " Ngô Tích đã chết như thế nào?"


Phạm Thành mở to hai mắt: " Cô là ai....vợ tôi chết thì liên quan gì đến cô?"

Tần Thái không nương tay chút nào, lập tức dùng dép tát hắn thêm một cái: " Nói"

Chiếc dép lê kia khá cứng, một bên miệng Phạm Thành đã rướm máu. Hắn thành thật được hơn chút: " Cô.... Cô ta là quỷ! Từ nhỏ trên đầu đã có rất nhiều miệng lươn, mấy ngày hôm trước lại mất tích, sau đột nhiên trở về, cả người đều rất kỳ lạ. Tôi tìm pháp sư đến xem thì ông ta nói cô ta đã sớm chết!! lúc ấy mới giúp tôi thu thập cô ta! Nếu như cô ta không thành quỷ, thì sao lại đã chết còn quay về?"

" Ai là pháp sư đến bắt cô ấy? Đã xử lý ra sao?"

" Ha ha, đó là vị đại sư đạo hạnh rất cao thâm, lúc này chỉ sợ cô ta đã biến thành máu loãng!"

Tần Thái nắm chặt tay, lại cho hắn thêm hai cái tát bằng dép: " Cô ấy chỉ là muốn ở bên ngươi! Còn muốn sinh đứa nhỏ cho ngươi, muốn một nhà sống vui vẻ. Là sai sao?"

Sự sợ hãi trong mắt Phạm Thành lại bùng lên, hắn cất giọng the thé: " Nhưng tôi không muốn ở cùng cô ta! Cô có biết trên đầu cô ta có bao nhiêu ghê tởm không?! Sống với người như vậy, mẹ nó tôi sớm sinh chướng ngại tâm lý rồi!! bố mẹ cô ta còn trưng ra bộ mặt xem tôi như đang trèo cao! Cô ta đã chết thì nên chết đi, còn trở về làm gì?!"

Tần Thái chậm rãi đứng dậy: " Có lẽ, bởi vì cô ấy có mắt không tròng."

Phạm Thành trừng lớn mắt: " Không lẽ người chính là cô ta? Hay là người nghe

lời người khác tới lấy mạng tôi?" hắn nhìn chằm chằm Tần Thái, đột nhiên cất tiếng cười to: " Tôi thật cmn chán ghét, nhớ tới gương mặt đó thật muốn nôn!"

Tần Thái đặt hộp sắt xuống mặt đất: " Lúc tôi tới đây, đã chuẩn bị sẵn ba con đường giải quyết. Nếu giữa ngươi và Ngô Tích có hiểu lầm, ta còn có thể bỏ qua."

" Con đường khác cũng được, chuyện Ngô Tích hay ta cũng không sao, việc của chúng ta, sao lại liên lụy đến Vi Giai chứ."

Vẻ hồ nghi hộ ra trong mắt Phạm Thành—— vừa rồi quả thật hắn có nghĩ đến việc của Vi Giai: " Sao ngươi lại biết..."

Tần Thái không để hắn nói tiếp: " Con đường thứ ba, nếu việc Ngô Tích chết có quan hệ với ngươi, ta sẽ cho ngươi nếm qua những thống khổ cô ấy đã chịu đựng, để ngươi có thể hiểu được cô ấy."

Phạm Thành dần dần thấy sợ hãi, Tần Thái mở hộp sắt dưới đất ra.

Phạm Thành cảm thấy trên đầu bắt đầu càng lúc càng ngứa, hắn dùng đầu cọ cọ lên sàn nhà. Tần Thái đứng lên—— cô vì người mà lôi ra một cái oan nghiệt, giờ đây đang lớn lên trên người Phạm Thành.

Vì áp lực của nỗi hận dai dẳng, rất nhanh nó sẽ hút cạn tinh khí Phạm Thành.

Tần Thái chậm rãi đi ra khỏi cửa, lúc nhìn qua khóe mắt, Phạm Thành đã cọ đến bật máu.

Ngươi có thể không yêu cô ấy, nhưng ngươi không có tư cách giết chết cô ấy lần hai. Cô ấy vốn đã bất hạnh khi gặp phải ngươi.

Bây giờ mạng đổi mạng, rất công bằng đúng không?

Lúc Tần Thái đi xuống, Sa Ưng đang ngồi uống bia trong xe vừa chờ cô. Thấy cô đi tới thì đưa cô một lon : " Làm sao vậy? nhìn thật buồn nha."

Tần Thái dùng sức uống một ngụm, thật lâu mới nói: " Cũng không có gì, chỉ thấy... có đôi khi, người chung chăn gối cũng rất đáng sợ."

Trí tưởng tượng của Sa Ưng rất là phong phú: " Chẳng lẽ Đàm Tiếu thay lòng đổi dạ? Cô đi xử lý tiểu tam?"

....

Tần Thái mặc kệ anh ta, nhưng anh ta lại duỗi tay đến sờ sờ ngực Tần Thái: " Trước đây thấy Thông gia đổi tới đổi lui, mọi người đều nói hắn biến thái. Nhưng cô cũng đổi lại vô cùng vừa mắt. Hà hà, ta thấy chỗ này sờ sờ rất là mềm...."

Tần Thái đánh mạnh lên tay anh ta: " Tập trung lái xe đi!!!"

Lúc về tới, thời gian còn rất sớm.

Tần Thái muốn cùng Đàm Tiếu " Nạp điện" cho thân thể này, Sa Ưng thấy rất có ý tứ: " Đây là.... Bổ sung dương khí?"


Đàm Tiếu đang muốn ăn đậu hũ, cũng đã tạo cảm giác với Tần Thái—— lần trước anh và Tần Thái mới tới màn dạo đầu, lại bị Sa Ưng không thức thời làm mất hứng. Bây giờ Sa Ưng vẫn đang ngồi ở mép giường, nhìn Tần Thái đang trong vòng tay Đàm Tiếu, vẻ mặt rất hứng thú: " Rất hay. Chẳng lẽ trước kia ngươi đã từng ôm ôm ấp ấp với lão Thông gia kia rồi đúng không, toàn bộ tam tuyến đều nghĩ các ngươi có gian tình đấy."

Sắc mặt Đàm Tiếu trở nên vặn vẹo: " Sa, Ưng!!"

Cũng may là Sa Ưng hiểu rõ việc gì cũng chỉ một vừa hai phải thôi: " Được được, lại đây cho tôi ôm một cái."

Tần Thái bất đắc dĩ —— tên gia hỏa này là một sắc ma chính hiệu.

Sa Ưng cứ dựa tới, hai người đàn ông kẹp chặt Tần Thái ở giữa như chiếc bánh quy. Tần Thái mới cảm thấy thoải mái chút thì Sa Ưng đã duỗi tay qua người cô sờ loạn lên. Tần Thái đánh rớt tay anh ta, ngã vào lòng Đàm Tiếu.

Sa Ưng lại không hề ngã theo, một lúc sau Tần Thái quay đầu nghi ngờ tìm hắn, liền tức nổ phổi—— trên giường kia chính là thân thể của Tần Thái. Sa Ưng đang ngồi bên cạnh mà sờ sờ nắn nắn, vẻ mặt còn cảm than: " Đều là phụ nữ, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy..."

" Anh dám đụng một chút tới nó thử xem!!"

Đuổi Sa Ưng không được, anh ta cứ nằm lại ngủ.

Nhân lúc Sa Ưng đã an phận nằm im, Tần Thái híp mắt ngủ gật. Sa Ưng này lúc ngủ khá quy củ, không xằng bậy.

Ba người ngủ một mạch đến 10 giờ rưỡi, Đàm Tiếu dậy làm bữa sáng. Chắc chắn Sa Ưng sẽ không khách khí, anh ta ngồi xuống ghế: " Buổi tối tôi sẽ lại về đây."

Đàm Tiếu không hề chào đón: " Mơ đi, không ai mở cửa cho đâu!"

Sa Ưng chẳng thèm để ý: " Vậy đánh cho tôi một chiếc chìa khóa đi."

= =

Hai người đi tham gia tập huấn, Sa Ưng còn không quên dặn dò Đàm Tiếu: " Ngoan, mấy ngày này không có gì quan trọng đừng đi ra ngoài, bên ngoài có nhiều người xấu."

( ta nói thật, thuyền này ai lên không??? ^^)

Đàm Tiếu tức giận đến bốc khói: " Cút!!"

Nhưng Tần Thái rất nhanh đã đánh hơi được: " Có phải người bên Trật Tự bắt đầu chú ý đến đây không?"

Sa Ưng trầm ngâm: " Không biết, nhưng lần này đã làm kinh động đến lớp cao tầng trong Trật Tự, đương nhiên nên đề phòng chút đi. Nếu tôi không đến được, Trật Tự phái người đến bắt hai ngời, chỉ bằng cô với Đàm Tiếu thì đừng tự làm mất mặt."

Tần Thái bắt đầu thấy lo lắng: " Hay là để Đàm Tiếu dọn đến chỗ khác?"

Sa Ưng lắc đầu: " Tạm thời không cần, mục tiêu bên Trật Tự muốn cũng không phải là anh ta. Dù sao bọn họ là người giương cao cờ hiệu đánh ác làm việc thiện, sẽ không làm xằng bậy. Nhưng cô phải cẩn thận, đừng dùng thân thể của mình đi rêu rao khắp nơi."

Tần Thái rất không yên tâm: " Tôi phải gọi cho Tang Cốt Nê, dù sao nó cũng là yêu, lại là chân truyền của Cát thiên sư, trấn được cả vùng âm khí nặng kia, bảo hộ cái nhà chắc hẳn không thành vấn đề đâu."

Sa Ưng không ngăn cản cô.

Mà lúc Tần Thái đang gọi điện thoại, Đàm Tiếu xem TV. Tin tức đầu tiên hấp dẫn sự chú ý của anh: " Rạng sáng nay, một người đàn ông chết bất đắc kỳ tử tại nhà. Cảnh sát kiểm tra thi thể thì phát hiện trên đầu anh ta có rất nhiều lỗ nhỏ, không thấy tủy não, tình trạng chết rất đáng sợ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện