Chương 95: ngày 06 tháng 5, B
deyun
Tần Thái chỉ cảm thấy phảng phất như ngực đang bị banh ra rất mạnh, nếu cây dao kia vừa rút ra, nhất định cô sẽ chết ngay lập tức.
Nhưng tên tra xét đã không còn sức rút nữa, hoặc nói là không lo đến được —— hắn đang bị cỗ oan nghiệt kia tấn công. Tần Thái thấy hắn bắt đầu liều mạng gãi đầu và mặt, tên tra xét còn lại kia đã không còn hơi thở, máu vẫn còn đang lênh láng tới chỗ cô.
Mãi cho đến lúc này, Tần Thái mới chân chính tin tưởng trên đời thật sự có thứ gọi là Thiên Đạo.
Nó lẳng lặng gắn vào thiện ác thế gian, không sớm thì muộn sẽ giải quyết tất cả.
Đây là vì cô đã nghịch thiên sửa mệnh nên đang bị trừng phạt sao?
Cô nằm im không dám động đậy, tên tra xét đang kêu gào trên đường, xung quang vốn dĩ có rất ít xe đi qua, thấy dáng vẻ của hắn lúc này, tất cả đều chạy qua.
Hắn chỉ có thể chờ chết.
Tần Thái cũng chr có thể chờ chết.
Đã từng có lúc Sa Ưng đánh cô, đánh cô còn thảm hơn lúc này, nhưng đó dù sao cũng là thân thể của người khác. Mà lúc này đây bản thể đang chịu tổn thương, có ý thức rất rõ ràng, chẳng lẽ....cứ như vậy mà chết sao?
Cuối cùng lại chết dưới tay người của Trật Tự, không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Cô muốn khóc, cuối cùng cũng chỉ là hồi tưởng lại mười bảy năm vừa qua. Trấn Chu Dương, sư phụ, còn có mối tình đầu đẹp đến hư vô, thật sự không trở lại được.
Cô khép đôi mắt lại, nhìn qua thiên nhãn, thứ oan nghiệt kia đã nuốt sạch tinh khí của tên tra xét, năng lượng của nó càng lúc càng mạnh.
Tần Thái lẳng lặng nhìn nó, nó đang lượn xung quanh Tần Thái—— sợi dây thừng như rắn này thật sự đang bảo vệ Tần Thái. Trong thời gian ngắn oan nghiệt không thể cắn nát tầng kết giới.
Nó chỉ có thể gặm cắn, vẫn luôn không ngừng gặm cắn.
Đó chính là sức mạnh của thù hận, giết chết Tần Thái là việc hiện tại nó muốn làm nhất.
Tạm thời Tần Thái không có cảm giác được nó cố gắng gặm tầng kết giới này có tác dụng gì, suy cho cùng thì cũng có được gì đâu? Cô đã sắp chết rồi.
Đúng lúc này, có người đi tới.
Tần Thái gian nan quay đầu lại, thấy người tới —— là tài xế taxi vừa rồi. Cô cố gắng mở miệng: " Chú ơi..... Di động của tôi đang trên xe chú, giúp tôi gọi một cuộc điện thoại."
Lúc cô đang chuẩn bị gọi cho Bạch Cập, còn chưa bắt máy đã bị tên tra xét đâm ném, chắc chắn nó vẫn còn trên xe taxi.
Biểu tình tài xế lập tức hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã liếc thấy những thứ khác—— trên tay tên tra xét có một khối lệnh nạm vàng.
Hắn ta suy nghĩ một lúc, rồi cẩn thận lấy khối đó đi—— ở đây là ngoại thành, trên cầu lại không có camera. Hắn lại lục lọi một trận trên xem, dường như cướp không ít đồ.
Trong lòng Tần Thái cười khổ, người này cũng thật thú vị, lúc gặp chuyện thì nhát như chuột, lúc thấy lợi lớn lại gan như gấu. Cuối cùng cô đành thương lượng: " Giúp tôi gọi một cú điện thoại, tôi có thể cho chú rất nhiều tiền."
Tên tài xế taxi nhìn qua, Tần Thái cắn răng một cái: " Một trăm vạn, tôi cho chú một trăm vạn."
Tâm hắn bắt đầu động, hắn xoay chuyển tròng mắt: " Sao tôi phải tin cô?"
Thân thể Tần Thái đang đau gần chết: " Tôi....trong túi áo của tôi có thẻ, có thể đưa chú mật khẩu."
Hắn lục ra tấm thẻ trong túi áo khoác của cô, Tần Thái không nhớ rõ trong đó có bao nhiêu tiền, nhưng mỗi tháng Đàm Tiếu đều nạp tiền đều đều cho cô, trước đây cô chưa từng dùng đến, hẳn là không ít.
Tần Thái nói mật khẩu thẻ cho tên tài xế, sau đó hắn ôm Tần Thái ra khỏi xe mà đặt lên xe taxi trước.
Hắn không chịu gọi điện thoại trước, hắn yêu cầu kiểm chứng mật khẩu có đúng hay không. Hắn thấy Tần Thái bị thương nghiêm trọng như vậy, chẳng may cô chết, hắn không có ích lợi gì lại chuốc lấy phiền phức.
Tần Thái chỉ có thể chờ, cổ oan nghiệt kia vẫn cứ ở bên người cô không tan, không ngừng gặm cắn kết giới của sợi dây thừng. Thậm chí Tần Thái cảm thấy kết giới này thật sự có thể bị nó gặm nát.
Lúc vừa đi ngang qua một ngân hàng Trung Quốc, tên tài xế đi vào thử mật khẩu, hắn đi ra rất nhanh. Tần Thái chỉ còn đang thở thoi thóp: " Mau giúp tôi gọi điện thoại!"
Nhưng hắn lại cứ lái xe: " Tôi sẽ đưa cô đến đó."
Ý thức Tần Thái bắt đầu mơ hồ, không bao lâu, cô cảm thấy đang đứng trước gió lạnh, trợn mắt mở to, lập tức hồn phi phách tán—— nàng bị tên tài xế kia đặt lên lan can một cây cầu, trên người vẫn còn đang bị trói.
" Ngươi..."
Cuối cùng cô còn chưa nói được gì, đã bị rơi xuống.
Tần Thái không hiểu tại sao, cô đã cho hắn ta tiền!!
Cô lại không biết, trong tấm thẻ kia có không nhiều lắm chỉ tầm tám mươi vạn. Nếu cứu cô, cứu sống rồi có khi cô sẽ đổi ý; không may cô chết, không chừng lại phải cõng lên người tội danh. Tên tài xế suy nghĩ trước sau, đương nhiên kết quả chính cô rõ nhất.
Nước sông lạnh băng tràn vào mũi miệng, rất nhanh đã tràn ngập phổi cô.
Đêm tối.
Đoạn oan nghiệt kia vẫn bám riết không tha, nó vẫn đang gặm cắn kết giới. ai có thể nghĩ giữa đêm như vầy, cô bị người vứt xác xuống sông, mà làm bạn bên cạnh ngoài sợi dây thừng trói đào phạm này, còn có cỗ oan nghiệt do cô mà ra kia.
Bị ngạt thở đến chết, chỉ trong vài phút.
Cam giác chết đến quá mãnh liệt, Tần Thái lại không thể giải thoát—— sợi dây thừng quán quanh cô ngăn hồn phách ly thể, cô chỉ có thể không ngừng giãy giụa trong sự thống khổ này.
Có thể đây là khởi nguyên hình thành nên oan nghiệt, hoặc là hồn phi phách tán, thân thể mãi trong ngục tù, vĩnh viễn chịu khổ hình.
Thân thể không còn cảm giác, Tần Thái biết mình đã chết.
Trầm mãi trong nước sông lạnh giá, bởi vì oan nghiệt không chịu rời đi, chung quanh không có bất cứ vật còn sống nào dám can đảm đến gần thân thể cô—— hoặc là nói... thi thể.
Tuy rằng hồn phách của cô rất muốn thoát ra, nhưng vì bị giam cẩm bởi dây thừng mà không ly thể.
Tần Thái mơ hồ nghe thấy có tiếng nói bên cạnh mình: " Báo cáo, hạ du sông Tam Họa, nữ thi tên Tần Thái, nguyên nhân