Vương Quốc Màu Xám Edit

Chương 39


trước sau





Chương 100: ngày 12 tháng 5, A

Deyun

Tối hôm sau, Tần Thái ăn uống no nê, giúp mỹ nhân Nguyệt Hiện dưỡng nhan rồi tập yoga. Lúc Sa Ưng về cũng là lúc cô đang luyện tập đánh nhau với Tang Cốt Nê.

Sa Ưng đứng nhìn rất hứng thú, cuối cùng móc ra một cái hộp nhỏ đưa cho cô. Tần Thái nhận lấy, kéo dải lụa đỏ ra: " Gì đây?"

Bên trong là một sợi dây chuyền, Tần Thái vô cùng vui vẻ: " Sa Ưng, đây là lần đầu tiên tôi được tặng quà... à, phải nói là lần thứ ba."

Là một sợi dây chuyền bạch kim, Sa Ưng đeo lên giúp cô: " Chẳng lẽ Đàm Tiếu với tiên sinh Bạch đã tặng trước tôi à?"

Tần Thái lắc đầu: " Không phải, hai lần đó đều là chị Hồng tặng."

"..." Sa Ưng dùng sức gõ đầu cô, " không chọc vào vết thương người khác thì cô sẽ chết à?!"

Tần Thái che đầu, không khỏi tò mò: " Hôm nay là ngày gì vậy, đang bình thường mà lại tặng quà cho tôi?"

Sa Ưng suy nghĩ một chút,: " Chà, hôm nay không phải là bảy ngày đầu của cô sao, mấy hôm trước tính giúp cô chọn quà, nhưng mãi luyện tập, không có thời gian."

Sa Ưng ôm lấy Tần Thái: " Thấy chưa, nào có ai chu đáo như tôi, đúng không?"

Tần Thái lười nói chuyện với anh ta: " Tới đây, giúp tôi tập luyện một chút."


Tinh thần Sa Ưng lập tức phấn chấn: " Lam Trù, tôi cũng muốn một cái."

Tần Thái không hiểu: " Cái gì?"

Sa Ưng ám chỉ rất rõ ràng: " Muốn một cái so với của Đàm Tiếu thì xinh đẹp hơn, cái khác không quan trọng, quan trọng là ngực nhất định phải lớn của anh ta..."

"..." Cho dù là một con cương thi, Tần Thái vẫn đỏ mặt: " Cút đi."

Đang bị Sa Ưng quấn đến phiền, Bạch Cập trở về. lập tức Sa Ưng quy củ hẳn, cùng tập luyện với Tần Thái hơn hai tiếng.

Tần Thái bắt đầu phát hiện những chỗ kỳ diệu cảu thân thể này.

Như thể động tác của người khác đều trở nên chậm hơn cô, cô có thể nhẹ ngành đuổi theo một con mèo. Sa Ưng đánh với cô phải cố hết sức, cũng may là không phải liều chết mà đánh. Nếu Tần Thái đem hết toàn lực ra, chỉ sợ thắng bại không nói trước được.

Việc này làm Sa Ưng rất bất bình: " Biết vậy năm đó tôi cũng chết một lần cho rồi, khổ luyện thật không thú vị."

Gần 9 giờ rưỡi, ba người phát hiện việc không đúng—— Đàm Tiếu chưa về. Đàm Tiếu chưa về thì không ai nấu cơm. Tần Thái có thể làm, nhưng cô ở cùng Đàm Tiếu lâu rồi, có thói quen chỉ ăn cơm Đàm Tiếu nếu. Đúng ra thì, bây giờ cô không cần ăn cơm—— thành cương thi rồi.

Cô gọi điện thoại liên tục không bắt máy, thật sốt ruột—— Đàm Tiếu vốn là người tinh tế cẩn thận, lúc không về được nhất định sẽ nói trước.

Tần Thái gọi điện đến Thông Dương quán, hình như bên ấy đã tan làm, không ai bắt.

Cuối cùng đến Sa Ưng cũng phải nhíu mày: " Không có chuyện gì chứ?"

Tần Thái tra ra được số của A Tử, từ A Tử hỏi đến các tổ trưởng tam tuyến khác và các thủ vọng giả, đều bảo Đàm Tiếu ra ngoài bình thường, không nghe nói đã xảy ra chuyện gì. Và cũng không ai biết Đàm Tiếu đã đi đâu.

Tần Thái gấp đến độ không đứng im được, đang tính gọi cho Tả Lực Khôi tìm người hỗ trợ, đột nhiên điện thoại cô vang lên—— Đàm Tiếu đang gọi đến.

Tần Thái nhanh chóng bắt máy, trong điện thoại là tiếng đứt quãng của Đàm Tiếu: " Lam Trù, tôi đang ở cung thiếu niên đối diện công viên phía nam thành phố..."

Tần Thái nhăn mày: " Anh đang bị thương?"

Đàm Tiếu ho khan vài tiếng: " ....có thể đến tìm tôi không?"

T vội vã chạy ra ngoài, Sa Ưng đuổi theo lái xe, cũng bị hù cho nhảy dựng: " Sao lại thế này?"

Tần Thái còn muốn biết hơn anh ta, nhưng nghe thấy tình huống Đàm Tiếu không ổn, lòng cô nóng như lửa đốt: " Anh có đang an toàn không? Hay tôi báo nguy nhé, gọi luôn xe cứu thương?"

Âm thanh Đàm Tiếu mỏng manh: " Không sao, cô cứ lại đây đi."

Tới công viên phía nam, cách Thiên Lư Loan bốn mươi phút đi xe.

Sa Ưng hiểu rõ tình hình giao thông, tìm con đường tương đối ít đèn giao thông, một đường đi thẳng rất nhanh đã đến.

Tần Thái vẫn luôn giữ liên lạc, công viên này lại chưa đóng cửa.

Tần Thái xuống xe liền phát hiện có điểm bất thường—— nhân viên tại công viên hình như chưa về. Công viên này không tính là lớn, chỉ chiếm diện tích khá nhỏ, nhưng trò chơi gì cũng có. Tần Thái không rảnh quan tâm đến những thứ đó: " Đàm Tiếu, rốt cuộc anh ở đâu?"

Dựa vào địa điểm mà Đàm Tiếu đã chỉ dẫn, Tần Thái tìm gần năm sáu phút. Đột nhiên có một đôi tay vươn từ phía sau, ôm eo cô: " Tôi ở đây này."

Lòng Tần Thái lúc này mới rơi xuống đất, sau đó từ lo lắng hóa thành lửa giận: " Đàm Tiếu, anh không có việc gì làm nên muốn chết phải không? Tôi còn tưởng anh xảy ra chuyện gì! Làm tôi sợ muốn chết đấy có biết không!!"


Đàm Tiếu hôn lên vành tai cô: " Đầu thất vui vẻ."

Tần Thái cạn lời, một người rồi đến hai người, chúc mừng đầu thất của cô!! Cũng mệt cho bọn họ nghĩ ra!

Đàm Tiếu lôi kéo tay Tần Thái: " Tôi đã tốn rất nhiều để sắp xếp đấy, các nhân viên tại công viên đều tăng ca một đêm, đi, chúng ta đi chơi."

Lúc ngồi vào bánh xe quay, nói thật Tần Thái vô cùng cảm động: " Đàm Tiếu, tôi lớn từng này nhưng đây là lần đầu tiên ngồi bánh xe quay đó!"

Đàm Tiếu tự mình thắt dây an toàn cho cô: " Tôi biết."

Lúc nhân viên đang chuẩn bị cho bánh xe quay chuyển động , một người đi tới. Sắc mặt Đàm Tiếu lập tức thay đổi, lẩm bẩm: " Thất sách, quên mất cô ấy không lái xe. Tên này lại làm tài xế rồi."

Sa Ưng trực tiếp ngồi vào vị trí phía sau Tần Thái, thắt đai an toàn: " Đàm Tiếu, anh thật không có ý tứ, không tính thêm tôi à!"

Đàm Tiếu hừ lạnh: " Anh không phải con tôi, mắc gì tính vào?"

Sa Ưng lập tức cãi lại: " Tôi đương nhiên không phải con anh, nhưng có thể làm cha

anh!"

Tần Thái không có biện pháp với hai con người này, đơn giản nhất là mặc kệ bọn họ.

Bánh xe quay chậm rãi trên không trong một đoạn nhạc, bánh xe cứ quay lại quay, Tần Thái hét lớn: " Sa Ưng, Đàm Tiếu, các anh nói xem cứ như vậy ngã xuống sẽ chết hay không?!"

Đàm Tiếu cười đầu tiên, tiếp theo là Sa Ưng: " Muốn tôi cởi giúp đai an toàn không?"

Trò chơi trong công viên rất nhiều, Đàm Tiếu nắm tay trái Tần Thái, Sa Ưng lập tức tiến lên nắm lấy tay phải. Ba người cùng dạo một vòng trong nhà ma. Bên trong không có cái gì mới, chỉ có bầu không khí xem như tạm được.

Nơi này quy mô nhỏ, vốn dĩ không hề có nhân viên đóng giả quỷ ma để dọa người. Nhưng Đàm Tiếu đã trao đổi với người phụ trách nhà ma, cuối cùng làm cảm động mấy nhân viên công tác, họ quyết định sẽ đội khăn trùm đầu nhảy ra dọa bọn Tần Thái.

Đôi khi Tần Thái thật bị hù cho nhảy dựng, ngẫm lại thì thở dài—— nếu mấy nhân viên này mà biết người họ đang hù mới đúng là cương thi, chỉ sợ không biết ai dọa ai. Cái thế đạo này....

Tiếp theo là đi bộ qua cây cầu lớn, nhân viên thả khói lên đầy cầu, giả như nước đang dâng lên.

Tần Thái chơi rất vui, lúc đến giữa hồ còn phát hiện dưới nước có một âm hồn, thuận tay dùng bùa thu lại, chờ đến ngày rảnh đến miếu siêu độ.

Đàm Tiếu cùng Sa Ưng đang ngồi ở ghế đá trên bờ, xem Tần Thái đang đi qua cầu: " Cô ấy rất vui."

Đàm Tiếu hừ lạnh: " Anh không xuất hiện thì cô ấy càng vui hơn."

Sa Ưng nhướng mày: " Anh có tin tôi ném anh vào trong hồ?"

Đàm Tiếu lập tức đứng bật dậy, câu mày quắc mắt: " Anh dám!!"

...

Quả thật Tần Thái đã thả lỏng một phen, cô chưa từng được đến nơi này. Không thể nghĩ tới lần đầu tiên tới là để chúc mừng đầu thất....

Aizzzz.

Gió đêm thổi mang theo hương cây cỏ, Tần Thái cảm thấy đêm tối thật cô đơn tịch mịch. Đàm Tiếu đang cùng Sa Ưng đi bộ đến giữa cây cầu, Tần Thái không muốn bị phá hỏng không khí, phải hét lên với bọn họ: " Các anh để cho tôi chơi lát nữa đi!!"

Đàm Tiếu đi tới càng lúc càng gần, Sa Ưng xách Tần Thái tới: " Anh ta không tốt như vậy đâu, chắc chắn còn có ý đồ khác."

Tần Thái không khỏi nhìn về phía Đàm Tiếu, anh ta tiến sát vào cô: " Chúng ta...tối nay ra ngoài ngủ được không?"


Ám chỉ thật rõ ràng, nhưng Tần Thái vẫn cảm thấy khó xử: " Tôi không mang theo thân thể khác."

Đàm Tiếu đã sớm chuẩn bị: " Chúng ta về lấy."

Sa Ưng muốn nói—— tôi cũng muốn có một cái!! = =

Ba người sau khi vui chơi thống khoái, về đến nhà.

Tần Thái cảm thấy thật khổ mà, biệt thự sáu bảy tầng lầu lại còn muốn ở khách sạn. Cô định đi xuống tầng hầm lấy thân thể, Sa Ưng đang đi cùng thì bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì: " Không phải hôm qua có hẹn ở phòng khách sạn Giang Minh à? Cô không đi?"

Đàm Tiếu đem khăn lông tới, Tần Thái lau gương mặt đầy bụi: " Tôi nói với sư thúc rồi. Tôi chỉ mới làm cương thi, rất nhiều thứ chưa hiểu, đối phương chỉ là tên lâu la mà có thể nhìn ra thân phận của tôi, nào dám đi chứ?"

Sa Ưng gật đầu: " Tiên sinh Bạch làm người không tệ, có thể vì cô mà đi một chuyến... từ từ, cô nói thế nào cho tiên sinh Bạch?"

Tần Thái buông tay: " Có sao nói đó, tôi bảo " Sư thúc, đi đi !""

Sa Ưng nín thở, thiếu chút là té xỉu: " Sau đó?"

Ánh mắt Tần Thái thuần khiết: " Sau đó sư thúc nhìn tôi, rồi đi."

Sa Ưng vỗ trán: " Cô... Đàm Tiếu, tôi có việc ra ngoài trước, tối nay với tối mai rất có thể không về được!!"

Tần Thái không hiểu, quay đầu hỏi Đàm Tiếu: " Anh ta làm sao vậy?"

Đàm Tiếu trầm mặc: " Sắp tận thế, anh ta đi tị nạn."

Tâm tình Tần Thái vui sướng: " Hừ, mặc kệ đối phương là thần thánh phương nào, sư thúc đã ra tay thì sẽ thu phục dễ dàng. Làm gì mà có tận thế!"

Đàm Tiếu trở về phòng, tắm rửa thu dọn quần áo: " Tối nay, tối mai với tối kia có thể tôi cũng không về."

Tần Thái càng không hiểu: " Anh muốn bỏ trốn với Sa Ưng ?"

Đàm Tiếu xoa xoa đầu cô: " Cô....aizz, bảo trọng."

Sau đó anh ta cũng đi rồi.

------

deyun: nhân dịp đăng tới chương 100, ta xin mạn phép tâm sự vài câu. Chả là đọc xong bản convert đã lâu và nhận ra phần nào lý do các nhà trước bỏ hố này giữa chừng. Chương 230 là hết luôn cả phiên ngoại, và quy mô của bộ này khá là khoai với ta, cả độ dài lẫn nội dung. Cho nên cám ơn các nàng đã ủng hộ và mong các nàng tiếp tục ủng hộ ^^, ta đã nói ta không bỏ hố là không bỏ, mà  thời gian sẽ lâu. Ta đang năm 4 rồi, có rất nhiều việc phải làm vì cuộc sống mưu sinh may mai. Và tiết lộ cho các nàng biết, cái kết rất hay, ta chỉ sợ không edit được cái hay đó thôi. Cám ơn các nàng yêu mến Tần Thái bé nhỏ của chúng ta.... moah moah.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện