Chương 102: ngày 14 tháng 5, B
Deyun
Đèn hành làng đột nhiên bị tắt, Tần Thái đưa ngọn nến chiếu sáng, từng bước một bò trên cầu thang.
Giữa không trung tối tắm bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt, chút nữa là Tần Thái lăn xuống. Đó là Nguyệt Hiện, là Nguyệt Hiện chân chính. Ánh mắt cô ta dịu dàng, dáng vẻ kiều diễm: " Vì sao phải giết tôi?"
Tần Thái không biết phải trả lời như thế nào, cô ta từng bước một tới gần hơn: " Tôi cũng muốn sống, giống như cô, tồn tại."
Tần Thái đứng tại chỗ, cho đến khi cô tự mình tỉnh dậy.
Chỉ là mơ, sau đó Tần Thái cũng hiểu, chuyện này không phải là việc sắp xảy ra. Đơn giản là ban ngày nghĩ cái gì, đêm mơ cái đó thôi.
Vì thế những rối rắm đó, thật sự không đáng. Vì sao lại muốn giết cô ấy?
Cô ta cũng chỉ muốn sống mà thôi.
Buổi tối thứ ba, Sa Ưng cùng Đàm Tiếu trở về. Sư thúc không nói lời nào, tất cả mọi người đều không dám nói gì, im lặng vùi đầu ăn cơm.
Giữa bầu không khí đang nặng nề đó, đột nhiên Tần Thái mở miệng: " Sư thúc, hình như tàn phách trong cơ thể Nguyệt Hiện, đang bắt đầu có ý thức."
Bạch Cập ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tần Thái ba giây. Sau đó hắn lập tức đứng dậy đi tới phòng Nguyệt Hiện.
Hắn vừa vào thang máy, Sa Ưng liền gác đũa xuống: " Ngu xuẩn!! Cô đang làm cái quái gì vậy?! Có phải cô ở bên hắn đến ngốc rồi không, hay chê cuộc đời nhàm chán quá?!
Tần Thái yên lặng ăn cơm, Sa Ưng tức giận đến điên: " Nếu cô ta tỉnh, một chút giá trị của cô đối với tiên sinh Bạch cũng không có! Cô cho rằng mình có thể tiếp tục thi tuyển pháp quan sao?"
Tần Thái không hiểu: " Chuyện này thì có quan hệ gì với việc đó?"
Sa Ưng hận sắt không rèn thành thép: " Sở dĩ tiên sinh Bạch muốn cô thi tuyển làm pháp quan, chủ yếu là để nắm cô trong tay, cô không phải sẽ ảo tưởng hắn khống chế cô vì thích cô chứ?"
Đương nhiên Tần Thái biết là không thể: " Nhưng việc tôi thi pháp quan, đối với sư thúc cũng không hẳn là không tốt không phải sao? Bây giờ tôi tuyệt đối có thể thắng mấy đối thủ khác!"
Sa Ưng không thèm màng đến ăn uống nữa: " Chờ đấy mà xem."
Tốc độ khôi phục của Nguyệt Hiện rất nhanh, Tần Thái suy nghĩ cẩn thận vì cái gì. Bạch Cập bảo cô thường xuyên ra vào thân thể Nguyệt Hiện, là vì hồn phách cô có thể tẩm bổ tàn phách cho Nguyệt Hiện sao.
Một khi tàn phách đã có ý thức, hắn muốn bổ đắp hồn phách cho cô ta sẽ rất dễ dàng. Tần Thái tu luyện tâm pháp đích thân Bạch Hà truyền cho, hơn nữa còn động đến di hồn bổ hồn chi thuật của Thông Dương Tử, tính đàn hồi của hồn phách cô rất tốt, hơn nữa lại nhiều linh khí.
Là hàng cao cấp để tẩm bổ cho tàn hồn. hơn nữa lúc Bạch Cập mất khống chế thành xúc tác giúp Nguyệt Hiện thức tỉnh.
Nói cách khác, trong thời gian này, xem như Tần Thái dưới tình huống không biết gì đi là chất dinh dưỡng cho Nguyệt Hiện. Và sự nguy hại đối với cô lại không lớn, nhiều lắm thì chỉ là tâm pháp tu luyện bị uổng phí.
Lúc Tần Thái ngẫm ra chân tướng không hè oán giận—— đùa sao, chẳng lẽ còn trông cậy Bạch Cập sẽ mang thân thể Nguyệt Hiện ra để tẩm bổ cho cô sao?
Nếu so sánh thô thiển, cô với Nguyệt Hiện, một là bảo vật trần gian, một là cỏ dại ven đường.
Cô không so bì được.
Tần Thái chỉ không tin Bạch Cập sẽ vì Nguyệt Hiện thức tỉnh mà từ chối cho cô thi tuyển pháp quan. Tuy rằng về tư, Bạch Cập bởi vì quan hệ đó mà truyền thụ cho cô không ít tri thức, nhưng về công, cho dù là thân thủ hay là huyền thật, đều ưu tú hơn người khác đúng không.
Cô nghĩ không ra lí do Bạch Cập sẽ làm vậy.
Nhưng sự thật chứng minh, hiểu biết về Bạch Cập của Sa Ưng, so với Tần Thái thật sự sâu hơn nhiều.
Ba ngày sau cuộc thi tuyển, Tần Thái không hề được thông báo về nó. Mà sau khi đã kết thúc, Lê Minh Uyên điều đi, cô mới biết được chân tướng.
Tính tình Tần Thái hiếu thắng, cô rất không phục, nên lập tức đi tìm Bạch Cập.
" Tôi muốn biết tại sao tôi không nhận được thông báo về thi tuyền?" Cô đang nổi giận, lời nói tất nhiên không tốt.
Lúc ấy Bạch Cập đang chăm sóc Nguyệt Hiện, đối với nghi vấn của Tần Thái, hắn chỉ nhàn nhạt đáp: " Bở vì ta thay đổi chủ ý."
Tần Thái giận tới suýt khóc: " Vì cô ta?"
Bạch Cập im lặng—— đây chính là câu trả lời sao?
Tần Thái không nghĩ tới hắn sẽ nói cho cô: " Sư thúc, con chỉ mong có một chút bình đẳng , một chút công bằng, không phải đối với cô ấy, mà là không làm con thất vọng cho sự nỗ lực của con."
Bạch Cập không quan tâm: " Ta chính là bình đẳng, chính là công bằng."
Tần Thái bị nghẹn đến không nói nên lời. Đúng thế, quy tắc trò chơi do hắn năm giữ, cô còn có thể làm gì?
Dường như Bạch Cập đang tìm một con đường khác cho cô: " Trở về Trật Tự đi, có lẽ nói với bọn họ về bình đẳng và công bằng, sẽ không buồn cười như này."
Ánh mắt Tần Thái cứng lại: " Trật Tự...."
Cô làm sao có thể đến đó?
Bạch Cập gật đầu: " Đi tìm sư phụ ngươi đi, dù sao đi nữa, hắn cuối cùng cũng là chính đạo." Tần Thái nhìn hắn chằm chằm, hắn phất phất tay: " Cũng coi như là.... Đây là báo đáp của Nguyệt Hiện cho mấy ngày qua đi."
Ngày hôm sau, Tần Thái nhận được thông báo, trợ lý Lam Sầu của Thông Dương Tử tuyến ba bị sa thải.
Cô biết, mình đã được tự do.
Cái tự do trộn lẫn đắng cay này. Cô vào Trật Tự, bị bọn họ đuổi đi. Cô vào Nhân Gian, bây giờ cũng bị sa thải. Dù là vào hay ra, tất cả đều không phải do cô làm chủ.
Đối mặt với hoàn cảnh mới, trong lòng cô thấp thỏm——Trật Tự, Trật Tự.
Ngay tối hôm đó, Tần Thái đã do dự thật lâu, rốt cuộc gọi điện cho Bạch Hà.
Âm thanh quen thuộc truyền tới từ đầu bên kia, Tần Thái dường như muốn khóc. Im lặng hồi lâu, Bạch Cập đã biết cô là ai: " Chịu không nổi nữa thì trở về đi."
Lòng Tần Thái ấm áp: " Sư phụ."
Buổi tối, Tần Thái đang thu dọn đồ đạc ở Thiên Lư Loan, Đàm Tiếu cùng Sa Ưng lặng lặng đứng một bên. Bạch Cập không xuống dưới, Tang Cốt Nê cũng đang đứng cạnh, thật lâu sau