DeYun
Thiên Lư Loan
Biết hôm nay Tần Thái sẽ về, Đàm Tiếu đã ở nhà từ sớm và làm chút đồ ăn. Sa Ưng cũng thế, dẫn tới việc ai ai cũng đã tề tựu lúc còn chưa thấy mặt cô.
Hai ngày nay Yến Tiểu Phi cũng đã hồi phục, tuy rằng xuống giường còn khó khăn nhưng đã chịu đựng được vết thương. Lúc này hắn đang ngồi trong phòng khách xem báo vì ban ngày có người làm đỡ hắn ra đây. Hiện giờ Sa Ưng và Đàm Tiếu không ai muốn dìu hắn về, hắn cứng đầu không muốn nhờ vả thế nên cứ ngồi ngốc ở đấy.
Tần Thái vừa vào cửa đã thấy mọi người đang chờ, không nói nhiều liền sà vào ngồi cạnh Đàm Tiếu, cầm đũa vẫy vẫy: "Ăn cơm trước đã."
Tang Cốt Nê vừa nhìn sang, chú ý đến vết thương trên tay cô: "Họ Lam, tay ngươi làm sao vậy?"
Nó la lên, mọi người liền phát hiện. Tần Thái chẳng hề để ý đến còn gặm một khối gân bò: "Bị chó cắn."
Đàm Tiếu nhíu mày: "Sao lại bị cắn?"
Sa Ưng không hỏi, anh biết rõ chó của Nhị phu nhân bị ghét thế nào: "Thừa dịp không ai để ý thì đánh cho nó sợ không dám cắn nữa, không thể cứ để như vậy. Cô cũng biết chó cắn dai mà."
Tần Thái lắc đầu: "Không sao, tôi hồi phục nhanh, nó thích cắn thì cứ để nó cắn."
Cô gắp thức ăn thoăn thoắt: "Mấy nay tôi không ở đây, bên Thông Dương quán có việc gì không?" lời này là hỏi Đàm Tiếu, Đàm Tiếu lắc đầu: "Không có việc gì, nếu có thì tôi sẽ gọi cho cô."
"Các Tuyến trường đang nhìn chằm chằm vào tôi, bên Trật Tự còn đang chú ý đến chúng ta. Thời gian tới tôi còn phải ở bên Nhị phu nhân, cũng sẽ tận lực quan tâm bên này." Cô ngậm chiếc đũa, lại phân phó: "Tang Cốt Nê, ngươi chăm sóc cho Yến Tiểu Phi đi, đúng giờ đổi thuốc cho hắn là được, đừng để hắn chết."
Chuyện này không trông mong vào Đàm Tiếu và Sa Ưng được, Tang Cốt Nê lại rất nghe lời: "Được." Nó đứng dậy đi đến trước mặt Yến Tiểu Phi, duỗi tay chọc chọc vào vết thương làm hắn đau đến nhe răng. Sau đó nó nói như thật: "Đau thành như vậy, chắc chắn là bị sâu nặng rồi! Ngày mai ta gọi mấy con chim gõ kiến đến nhìn một cái xem sao."
"...." Cũng không trông cậy được vào nó rồi.
Thời gian không còn nhiều lắm, Tần Thái ăn cơm xong định đi, Đàm Tiếu nào có chịu, kéo cô ngồi xuống bôi thuốc mỡ lên tay. Sa Ưng ăn xong đến ngồi cạnh muốn nói gì lại thôi. Tần Thái xua xua tay: "Tôi phải đi rồi, nếu không là khỏi đi nữa luôn."
Cô chỉ đi tắm rồi mang theo ít quần áo, lại vội vàng chạy về chỗ Nhị phu nhân. Điều này khiến dì Trân thấy lạ, nha đầu này thật sự tình nguyện ngốc nghếch ở lại đây sao?
Mà Tần Thái không có thời gian nhàn rỗi, lúc rảnh sẽ tìm kiếm tư liệu, rồi thỉnh giáo đại sư phong thủy như Bạch Hà, Bạch Cập, mấy ngày nay cô thay đổi gần hết thực vật trong vườn. Hơn nữa vì dương khí phu nhân bị suy nhược, cô lại đổi hết đồ vật trang trí trong phòng.
Dì Trân rất chướng mắt, đây là đang khiêu chiến quyền uy của bảo mẫu mà, vì thế lúc bà ta nói chuyện với Nhị phu nhân, luôn hướng câu chuyện đến việc bà ta thấy Tần Thái có tâm tư ngầm.
Nhị phu nhân chú ý đến việc làm của Tần Thái, Nhân Gian này không thiếu nhất là âm dương sư chuyên phong thủy.
Nhưng các vị đó lại khen Tần Thái suy nghĩ chu đáo, thế nên Nhị phu nhân cảm thấy rất tốt, tuy Tiểu Mộ này còn nhỏ mà đáng tin cậy. Cô ta không nghĩ đến mối quan hệ giữa Tần Thái và Bạch Cập, thì các Huyền Thuật sư được mời đến từ Nhân Gian dám nói Tần Thái sai sao?
Bởi vì siêu cấp chân chó, lại thiện lương cần mẫn, Nhị phu nhân dần dần thấy thích cô, có chuyện gì vui đều nhờ Tần Thái. Tần Thái luôn mặc bộ quần áo lao động màu đen từ đầu tới chân, tóc ngắn thả tùy ý, mà còn là tóc bạc, nhìn giống như một bà lão.
Nhưng cô sẽ trang điểm tinh tế cho Nhị phu nhân, hoàn toàn che giấu được gương mặt uất bệnh. Tính tình Nhị phu nhân vẫn cứ khó chịu, có lẽ là gần đây phổi lại có triệu chứng bệnh, Nhị phu nhân hô hấp khó khăn như một người bị ung thư phổi giai đoạn cuối.
Các loại bệnh tật thay nhau quấn lấy tra tấn, mà những phúc lộc thọ mệnh thi nhau chuyển lên người này giống như một cái động không đáy.
Cả đời như vậy, làm sao không đau khổ chứ?
Cho nên mỗi khi Nhị phu nhân phát bệnh là sẽ khó tính gấp bội, động một chút là lấy đồ ném người khác, lại còn không được trốn.
Tần Thái từng chịu bị ném hai tách trà, một trúng đầu một trúng vào ngực. Sau đó cô đưa đến hai cô gái, đều là hộ lý chuyên nghiệp đã tốt nghiệp bài bản từ trường học. Nhưng bọn họ làm không được lâu dài, trong đó một người gặp xui hơn, bởi vì lúc gọt trái cây bị Nhị phu nhân phát hiện cô sơn móng tay màu đỏ tươi, thiếu chút nữa là Nhị phu nhân đã dùng dao gọt băm tay cô ấy.
Lúc ấy Tần Thái nhanh tay nhanh mắt, Nhị phu nhân vừa cầm dao lên là cô đã duỗi tay đoạt lấy, còn bị lưỡi dao khía nhẹ qua lòng bàn tay, để lại một vệt máu mảnh.
Dường như Nhị phu nhân có tâm lý biến thái, luôn ghen ghét mà nổi cơn điên với vẻ thanh xuân tươi đẹp của các cô gái trẻ.
Nhị gia còn thường xuyên đến đây.
Mỗi lần hắn đến, trước tiên sẽ đuổi Tiểu Triều đi, rồi ngồi bên mép gường kể những chuyện xảy ra hôm nay, có đôi khi hai người chẳng nói lời nào, Nhị gia ở phòng ngoài đàn dương cầm, tiếng đàn du dương réo rắt lan qua màn lụa vào trong.
Những lúc này Tần Thái tuyệt đối không tiếp cận hay hầu hạ Nhị gia, cả nước cũng là để dì Trân đưa. Nếu Nhị gia ở trong tầm mắt Nhị phu nhân, cô sẽ tránh ra xa, nếu Nhị gia ở phòng khách đánh đàn, cô sẽ hầu hạ trong phòng phu nhân.
Với cung cách cẩn thận này, tuy Nhị phu nhân không tỏ vẻ gì, nhưng từ từ yên lòng hơn.
Một tuần sau, Bạch Cập bỗng nhiên tìm tới. Khi đó Tần Thái đang quỳ gối lau sàn, tuy đã mướn thêm người làm nhưng cô vẫn tự tay lau trong phòng phu nhân. Nhị phu nhân đang uống thuốc, tâm tính bình thản nghe cô rủ rỉ kể chuyện ở quê.
Bạch Cập vừa đi vào đã bị Tiểu Triều sủa um lên. Chỉ là có vẻ sợ Bạch Cập nên nó ngừng, không dám tới gần.
Bạch Cập sao có thể để ý đến một con chó, hắn nhìn thoáng qua người đang lau nhà, rồi nói với Nhị phu nhân: "Chị dâu, tôi có việc cần mượn Lam Trù, tối sẽ về."
Nhị phu nhân suy tư nhìn Tần Thái, trước ánh mắt của cô, phu nhân tự diễn giãi là Tần Thái không muốn đi, ánh mắt đó giống như một cô gái nhỏ bị Hoàng Thế Nhân ép buộc. Nhị phu nhân lại không muốn đắc tội Bạch Cập, vì Bạch Cập rất có tác dụng với Nhị gia, điều này cô cần suy xét.
Cho nên chỉ làm bộ không biết, nhàn nhạt trả lời: "Đi sớm