DeYun
"Chết tiệt, vậy mà cô ta dám giết chết Chu Bích Hoa!" sắc mặt Lữ Liệt Thạch thay đổi, vốn dĩ kế hoạch là điều khiển dân chúng trấn Chu Dương tấn công Tần Thái. Nếu cô ta không phản kháng thì chính là thừa nhận hành vi phạm tội. Nếu cô ta phản kháng, thôn dân nơi đó sao có thể chống đỡ? Nếu thực sự có thương vong thì rất có lợi với Trật Tự.
Hắn đã dự tính vài kết quả, chỉ duy nhất không nghĩ tới trường hợp cô tự tay giết Chu Bích Hoa.
Sắc mặt Yến Trọng Hoan nặng nề: "Đây là....thoát khỏi áp lực của Trật Tự sao?"
Yến Tiểu Phi bỗng nói: "Cô ta mà sợ áp lực mới là lạ."
Yến Trọng Hoan trừng mắt liếc hắn một cái, hắn không nói thêm gì nữa. Lữ Liệt Thạch hừ lạnh, lập tức có kế sách: "Hừ, chuyện này Chu Bích Hoa vốn dĩ vô tội. Là cô ta tự tiện nghịch thiên sửa mệnh. Toàn bộ sự việc lần này không liên quan đến Chu Bích Hoa, đương nhiên là lôi cô ta ra chịu tội rồi. Chết hai đứa nhỏ, là hai mạng người, sao có thể cho qua như vậy?"
Yến Trọng Hoan nhanh chóng hiểu ý, nói vài câu với tra xét đứng phía sau, tra xét lập tức đi tìm người nhà nạn nhân.
Lúc này Tần gia loạn cả lên, Chu Bích Hoa lại đi rồi, ung dung an tường như chỉ đang ngủ. Tần Lão Nhị mới biết chuyện, vừa ngớ người thì tất cả đã kết thúc.
Chẳng lẽ lại làm lễ tang lần nữa sao?
Tần Thái không đi vào sân, cô mở một quỷ môn quan cho Chu Bích Hoa, rất nhanh bà đã bị quỷ sai đưa đi, lúc ngang qua thấy cô, bỗng nhiên bà lẩm bẩm: "Cái tư, con chưa ăn cơm tối mà, mẹ nấu cho con bát mì nhé?"
Cô cúi đầu, chờ đến khi quỷ môn quan hoàn toàn khép lại, âm khí từ từ tan biến. Đêm đen bỗng sáng rực lên một phía, cả thôn dân trấn Chu Dương người cầm đèn pin, tay cầm đòn gánh, cái cuốc.
Tần Thái xoay người lại, phảng phất như mọi ánh sáng đều tập trung lên người cô. Mà một bộ áo choàng đen chạm đất, đứng thẳng nơi đó sáng rực như yêu ma không còn chỗ trốn.
"Tần Thái!" trong đám người, có một giọng nói khàn khàn cất lên: "Hai đứa nhỏ kia thật sự bị Chu Bích Hoa cắn chết sao?"
Tần Thái nghiêng mặt về hướng đó, trong lòng hay trước mắt, chỉ là một mảng trắng xóa: "Đúng vậy?"
Đó là giọng của cô sao? Đã khàn đến mức không nhận ra được, thân thể như đang mất cả tri giác.
"Tần Thái, nếu ngươi vẫn là dân trấn này, ta hỏi ngươi, ngươi phải làm sao trả lại mạng hai đứa nhỏ cho ta?"
Tần Thái ngẩng đầu nhìn, cô đón tất cả ánh mắt phẫn nộ, giọng rất nhẹ: "Tôi không biết, tôi còn không làm được."
"Trấn Chu Dương trước nay luôn thái bình, sao lại sinh ra thứ ghê tởm như ngươi?" đám người thế hệ trước bắt đầu tức giận trách mắng, quần chúng phẫn nộ. Không biết có ai hét lên: "Thiêu cô ta!"
Mọi người nhao nhao đồng ý, vẫn là Thôn trưởng có suy nghĩ: "Bây giờ tự ý dùng hình là phạm pháp, không bằng trói cô ta lại giao cho các đạo trưởng Trật Tự."
Lữ Liệt Thạch đang nấp chỗ tối nhíu mày, nhưng người thân bị mất con đã giơ rìu lên lao tới: "Luật pháp cái mẹ gì, tao phải giết mày đền mạng!"
Một rìu bổ tới đầu Tần Thái. Bạo lực đã dâng lên, có người dẫn dầu thì người phía sau cũng sẽ sôi nổi đi theo.
Lúc này Lữ Liệt Thạch mới yên tâm.
Sa Ưng và Đàm Tiếu sốt ruột, Bạch Cập nhíu mày: "Sa Ưng, đi kéo cô ta về."
Sa Ưng gật đầu, anh thật sự sợ Tần Thái nghĩ quẩn. Đám người của Trật Tự không động thủ lại kích động thôn dân, chắc chắn có bẫy đằng sau. Mà tâm lý Tần Thái thích tự ôm gánh nặng, trong lòng lại đang khó chịu, đừng thật sự để đám người này đánh chết.
Nhưng lúc đi anh lại có chút do dự: "Bạch tiên sinh, hôm nay Trật Tự đến không ít người, có thể...."
Bạch Cập hừ lạnh: "Có ta ở đây, ai dám động thủ?"
Sa Ưng hiểu ý, nhanh chóng bước đến chỗ Tần Thái.
Nhưng anh vừa mới đi vài bước, chỉ thấy trước cửa các thôn dân đang lui về sau. Vũ khí trong tay họ từ cái cuốc đến đòn gánh, toàn bộ đã hóa thành nước.
Giọng nói của Tần Thái xuyên qua bọn họ, thấm bên tai mỗi người: "Cái nợ này tôi không trả nổi, trước tiên đành thiếu đó. Mọi người về đi."
Thôn dân kinh sợ, im lặng dừng bước.
Tần Thái xoay người bước vào trong sân, Chu Bích Hoa an tĩnh nằm trên ghế dựa. Cô đứng trước mặt bà, xung quanh yên lặng tới mức nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất. Thính giác của cô lại tốt, bỗng nghe được một giọng nói đang cố đè thấp "anh rốt cuộc tính làm sao bây giờ? Con yêu quái kia giết vợ tôi rồi! Còn ăn hai người, bây giờ dân làng đang đổ đến trước nhà tôi đấy!!"
Là Tần Lão Nhị?
Ông ta đang gọi cho ai?
Tần Thái không đi vào, đứng im.
"Mặc kệ, dù một tháng 40 vạn tôi cũng không đi lấy lòng con yêu quái kia nữa! Chuyện của vợ tôi không thể tính như vậy....Đền? Anh tính đền cho tôi bao nhiêu?" Sau đó là một khoảng yên lặng, dường như Tần Lão Nhị đang nghĩ giá tiền "Như vầy đi, chuyện của vợ tôi anh đền 100 vạn, anh mau nghĩ cách giải quyết mấy người trong thôn cho tôi.