DeYun
Tình nghĩa anh em giữa Bạch Hà và Bạch Cập đã dần cứng nhắc từ nhiều năm trước từ việc của Nguyệt Hiện. Sau này Bạch Hà ở lại Trật Tự, còn Bạch Cập đến Nhân Gian, hai người càng không lui tới. Lại thêm chuyện nhân lúc Nguyệt Hiện chạy đi mà Bạch Hà giậu đổ bìm leo, hiện giờ có thể nói là như nước với lửa.
Cho nên tâm tình Bạch Cập không tệ, hắn thích nhìn Bạch Hà bị đả kích. Bạch Hà đã đứng trước Tần Thái, ánh mắt vẫn dừng bên hông cô, cơ bắp trên mặt mất khống chế nảy lên: "Năm đó cậu rời Trật Tự, tuy anh có ngăn cản nhưng cũng tha thứ cho cậu. Mấy năm nay cậu làm việc vô tình, anh chỉ cho rằng thân nơi bùn khó sạch được tay. Nhưng mà Bạch Cập, anh không thể nghĩ ra bây giờ cậu đã biến thành cầm thú."
Tần Thái đẩy tay Bạch Cập ra, biết cô không vui nên hắn không làm quá đáng. Giọng nói rất nhẹ nhàng: "Tôi có biết thành gì, thì ít ra tôi còn biết. Đáng sợ nhất là bản thân không biết. Bạch Hà, trời sinh tính anh yếu đuối, nhát như chuột. Thích Nguyệt Hiện không dám nói, bất mãn với Trật tự cũng không dám nói, không dám bảo vệ Nguyệt Hiện, cuối cùng để bảo vệ đệ tử duy nhất của anh thì anh phải cầu xin Lữ Liệt Thạch giúp đỡ. Nếu so sánh giữa anh và tôi, tôi có nhiều chỗ đáng giận, mà anh thật đáng buồn. Một người đáng buồn đáng thương như anh, có tư cách gì chỉ trích tôi?"
Đôi tay Bạch Hà nắm chặt thành quyền, gương mặt Tần Thái rất thản nhiên, chỉ có như vậy thì Bạch Hà mới dễ chịu một chút: "Phán quan trưởng, tôi có việc cần nói với người quen, anh có thể lui."
Hoàn toàn như mệnh lệnh cho cấp dưới, Bạch Cập vất vả lắm mới chọc được chỗ đau của Bạch Hà, nào chịu đi: "Tôi nói không đúng sao? Có một sư phụ như vậy, đời này đúng là hiếm thấy."
Giọng Tần Thái lạnh lùng: "Lui ra."
Bạch Cập hơi giật mình, quay đầu nhìn cô. Khi đó, đôi mắt của một cô gái hai mươi tuổi lộ ra sát khí hờ hững, lạnh như lưỡi đao. Dưới tình hình này, thật sự chọc giận cô thì không có ích với hắn. Hắn biết, hắn cũng không phải là người vì nhất thời xúc động mà mất khống chế, thế nên không nói nữa.
Tần Thái vẫn đang cười nhạt, đôi mắt nhìn Bạch Hà dịu dàng: "Đây chính con đường tôi chọn, sư phụ à, tôi vẫn rất tốt. Người như sư thúc nói đến tướng mạo hay tu vi đều là hiếm có. Chúng tôi ở bên nhau cũng là chuyện có tình có lý, không phải sao?"
Bạch Hà không tin, tuy anh băn khoăn rất nhiều nhưng không ngu muội. Dù là Bạch Cập hay Tần Thái, anh đều rất hiểu. Còn nữa, Bạch Cập vốn là trưởng bối, dù vãn bối có ý định không đứng đắn thì nó phải dạy dỗ cho đúng, sao lại có thể thuận nước đẩy thuyền?
Ngực anh phập phồng, cho thấy đang tức giận không nhẹ. Bạch Cập sao có thể nhường nhịn, hai người đối mặt nhau như sắp bùng lửa chiến. Ban tổ chức nhanh chóng phát hiện bên này có chuyện, các Huyền Thuật sư vốn mẫn cảm, hơn nữa ở đây toàn là người đứng đầu, sao lại không cảm giác được sát khí tỏa ra từ hai người kia?
Sứ giả Tôn chủ của Trật Tự, đối đầu với Phán quan trưởng của Nhân Gian, bên cạnh còn có Tiên Tri Nhân Gian. Đây chính là trận đấu giữa Huyền Thuật sư giỏi nhất nha, không thể bỏ qua được!!
Ban tổ chức hận không thể đi đến thương lượng đấu trường cho hai người. Mọi người xung quanh tụ tập lại nhiều hơn, Tần Thái đảo mắt: "Không thể ngờ là may mắn được cả sư phụ và sư thúc tranh chấp vì tôi nha. Nếu sư phụ muốn luận bàn với sư thúc thì chắc chắn sư thúc không từ chối đâu."
Đương nhiên Bạch Cập sẽ không từ chối, chuyện của Nguyệt Hiện hắn vẫn chưa tỏ thái độ, nhưng đến người ngoài nhìn vào còn bi phẫn, làm sao hắn có thể thật sự không để bụng? Nếu hôm nay Bạch Hà có ý động thủ, chỉ sợ là hắn chờ đợi đã lâu.
Tần Thái đưa tay nắm tay Bạch Hà, dịu dàng thùy mị: "Nguyệt Hiện sắp lâm bồn rồi, sư phụ đừng xúc động."
Nghe đến tên Nguyệt Hiện, bàn tay Bạch Hà đang nắm chặt dần thả lỏng. Tần Thái đã không còn là cô bé nhỏ thiên chân vô tà ở trấn Chu Dương. Bây giờ cô chỉ cần hơi ánh mắt, diễm quang đã lan bốn phía, đủ để vạn người phải chú ý.
Cô thật sự đã không cần anh, là chính anh đánh mất tuổi xuân của cô. Anh hít sâu một hơi, xoay người đi ra khỏi hội trường.
Bạch Cập vẫn không buông: "Anh ta vẫn như thế, sợ hãi rụt rè."
Tần Thái cắn lại một câu: "Đáng tiếc là Nguyệt Hiện coi trọng sư phụ, ngoài cái kia ra thì là người dám làm dám chịu."
Một cắn này cắm trúng nỗi đau của Bạch Cập, hắn hừ lạnh rồi đi mất. Ban tổ chức giận đến bốc khói, sao lại không đánh nhau rồi...= =
Hội giao lưu mở ba ngày, không có thứ gì lọt vào được mắt cô. Tan sở cô chào Lục Thiếu Hoài rồi về Thiên Lư Loan, bỗng phát hiện có gì đó sai sai. Sao phòng khách nay nhiều người thế?
Yến Tiểu Phi đang ngồi trên sô pha, đối diện là Sa Ưng với biểu tình không tốt, còn Đàm Tiếu chỉ thiếu hai chữ chán ghét viết lên trán. Thấy Tần Thái trở về Đàm Tiếu liền đi tới cởi áo khoác cho cô, thay giày mới rồi hất cằm về phía Yến Tiểu Phi: "Chuyện gì đây?"
Yến Tiểu Phi khoanh tay ôm ngực, đầu ngẩng lên: "Sư phụ đã biết chuyện lần trước, đuổi tôi ra ngoài. Bây giờ chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ thầy trò, không còn chỗ dung thân nên đến tìm cô."
Từ nhỏ Yến Trọng Hoan đã coi hắn như con, Yến đại thiếu gia hắn đây đã bao giờ chịu ấm ức như thế này? Còn phải mặt nóng dán mông lạnh nên hắn đang rất là khó chịu.
Tần Thái đi đến trước mặt hắn, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới một lần khiến của Yến Tiểu Phi không được tự nhiên, mới hỏi: "Ngươi nói là, muốn ở lại chỗ ta sao?"
Cơ mặt Yến Tiểu Phi run rẩy, hắn không nói nhưng nhìn dáng vẻ cam chịu. Đàm Tiếu bê tới một ly nước dinh dưỡng đến, "Bạch Cập thích nhất" có thể uống chút nước, sau khi hoạt động nhiều thì nên bổ sung một chút.
Tần Thái uống một ngụm, giọng nói đều đều: "Yến Trọng Hoan lại muốn làm cái quái gì đây?"
Mặt Yến Tiểu Phi lập tức đỏ lên, nhưng lời Yến Trọng Hoan dặn hắn vẫn nhớ, dù sao phải ăn vạ nơi này rồi: "Tôi ở phòng nào?"
Tần Thái vẫy vẫy tay: "Quăng ra ngoài!"
Việc nặng này đương nhiên là Sa Ưng làm, anh cực kì