DeYun
Tần Thái cố gắng nỗ lực bận rộn để không phải suy nghĩ nhiều làm ảnh hưởng tâm trạng, cô gần như tập trung hoàn toàn vào việc chăm sóc Ứng Quả Nhi, vài lúc rảnh rỗi thì hóa ra cái bụng to cùng Lục Thiếu Hoài dự những hội nghị quan trọng của Nhân Gian. Vì thế ngày thường cô không lộ diện nhiều, cũng không thấy đến Tinh Tú thính nữa.
Bên ngoài không biết nhiều lắm về vị Tiên Tri này. Nhưng thật ra Lục Thiếu Hoài rất hài lòng vì cô rất biết điều, nhậm chức Tiên Tri lâu như vậy mà dường như không bận tâm đến việc khếch trương quyền lực. Hoàn toàn nằm dưới trướng người thủ lĩnh là hắn. Nếu không phải e ngại Bạch Cập, hắn thật muốn thu người này vào tay, vừa không ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân, vừa là trợ lực cho bản thân.
Buổi tối, Tần Thái trở về Thiên Lư Loan đã là hai giờ sáng. Hơn mười ngày cô chưa về nhà, mọi người theo thói quen không ai chờ cửa. Chỉ có Tang Cốt Nê cùng kính Côn Luân lắc lư lăn đến, long trọng mở đèn, vẫy cờ hoan nghênh cô.
Tần Thái vẫy tay bảo chúng nó dừng nháo, cô tự đổi giày đi tắm rửa. Xuống tầng hầm nhìn "Đàm Tiếu thích nhất", từ sau khi giải phẫu nó vẫn trong thời kì dưỡng bệnh. Đương nhiên Tần Thái sẽ không dùng đến, với chuyện của cơ thể này Đàm Tiếu rất chú tâm, chăm sóc cực kì cẩn thận. Hoặc là....anh ta thích chính là cơ thể này. Linh hồn bên trong dù là ai, thì không quan tâm?
Tần Thái ngừng suy nghĩ kì quái, có phải là lần đầu tiên đổi cơ thể đâu? Để tránh lại gợi lên ý nghĩ khác. Cô đứng đó nhìn nhìn rồi đổi sang "Sa Ưng thích nhất". Không biết vì sa, bỗng nhiên không thích đồ từng có vết thương, đặc biệt là vết thường trong lòng.
Cô dùng cơ thể "Sa Ưng thích nhất" đi lên lầu, đầu tiên là nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Đàm Tiếu nhìn thoáng vào, lòng cô trầm xuống. Đàm Tiếu không về nhà, đã hai giờ rưỡi sáng mà anh ta chưa về?
Những mỏi mệt tích tụ bộc phát, cô gọi cho Đàm Tiếu. Anh bất ngờ khi thấy cuộc gọi. Giọng nói Tần Thái lạnh như băng: "Lập tức trở về!"
Tầm nửa tiếng sau, Đàm Tiếu vội vàng chạy về. Vừa vào phòng khách đã thấy Tần Thái đang ngồi trên sô pha, sắc mặt rất không tốt. Anh đi đến ngồi bên cạnh, ôm lấy vai cô dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy? Có muốn ăn hay uống cái gì không, tôi đi làm cho nhé?"
Tần Thái dùng sức đẩy tay anh, sức mạnh cô giờ đã khác, anh nhanh chóng rút tay về, khó khăn lắm mới không biểu lộ ra mặt.
Cô chưa nói gì Đàm Tiếu đã hiểu: "Hôm qua là sinh nhật Lâm Băng Băng, cùng với mấy đồng nghiệp đi ra ngoài ăn uống. A Tử và Đàm Hải cũng đi chung. Sao Tiên Tri đại nhân của chúng ta lại giận vậy?"
Anh dựa người đến, Tần Thái lại dùng sức đẩy anh ra xa: "Sinh nhật Lâm Băng Băng quan trọng vậy sao? Đến mức để một trợ lý đặc biệt hạ mình bồi đến hai giờ sáng sao?"
Đàm Tiếu giơi giật mình, vẫn dịu dàng: "Chỉ là đi ăn uống chút cho vui thôi, huống chi mấy nay cô không về, tôi ở nhà cũng không có gì làm..."
"Không có gì làm? Anh nhàn rỗi đến mức này sao?" giọng cô không nhỏ, dù cách âm tốt nhưng mọi người vẫn bị dựng dậy. Sa Ưng khoác áo đứng dựa trên hàng lang hóng chuyện. Lần đầu Đàm Tiếu bị cô răn dạy, anh là đàn ông có tự tôn, sắc mặt lập tức đanh lại: "Tần Thái, cô đừng nói kiểu không đạo lý như thế. Tuy tôi là trợ lý của cô nhưng tôi vẫn có tự do thân thể của mình."
Lời này vừa nói, Sa Ưng đứng trên lầu bắt đầu đi xuống. Tần Thái luôn giữ địa vị chủ nhân trong nhà, bây giờ cả Thông Dương Tử, Tang Cốt Nê, Yến Tiểu Phi và cả Sa Ưng, ai mà không dám nghe lời cô? Cả nhà đang nhìn vào mà Đàm Tiếu nói thế, chắc chắn khiến cô không xuống được đài.
Quả nhiên Tần Thái giận dữ lên: "Tự do thân thể? Anh con mẹ nó dám nói chuyện tự do với tôi sao?" Cô thẳng chân đá vào bụng Đàm Tiếu, anh kêu lên một tiếng cố chống người không ngã, nổi giận: "Rồi sao? Cô có thể ngang nhiên lêu lổng với người khác, hơn mười ngày không về nhà còn không nói năng gì, bây giờ đến tự do thân thể tôi cũng không được nói sao? Cô nên rõ, tôi chỉ là trợ lý chứ không bán mình làm nô lệ cho cô!"
Tần Thái tức giận gần bốc khói, Lâm Băng Băng quan trọng đến thế sao, đến mức vì cô ra mà anh trở mặt với cô! Lúc cô xông lên thì Sa Ưng vừa kịp ôm chặt eo lại, cúi đầu gặm tai cô: "Tức giận gì vậy? Nhiều ngày không về mà vừa về đã nổi điên à."
Cơn giận chưa tiêu, nhưng nhìn mặt Đàm Tiếu tái xanh, chắc là bị đạp đau không ít. Cô kiềm chế xúc động muốn đánh người, nhưng uy nghiêm một chủ nhà vẫn phải có. Cô chỉ vào Đàm Tiếu hét lớn: "Ngày mai điều Lâm Băng Băng ra khỏi Tinh Tú thính cho tôi!"
Đàm Tiếu bước đi khó khăn, anh cầm áo khoác xoay người ra cửa, nói lại: "Không thể hiểu nỗi!"
Tần Thái lại tức giận lôi đình, muốn đuổi theo đánh anh ta một trận. Vẫn là Sa Ưng ra sức ngăn cản, ôm cô về phòng. Trò hay đã tan, Thông Dương Tử, Tang Cốt Nê và Yến Tiểu Phi lùi đầu về.
Đêm đó Tần Thái không ngủ cùng Sa Ưng, cô xuống tầng hầm nhìn "Đàm Tiếu thích nhất" đang an tĩnh ngủ, vẫn eo nhỏ chân dài xinh đẹp như trước. Chuyện con cái, ngay từ đầu cô đã quyết tâm như thế. Cho nên cô không cần ai an ủi, cả Đàm Tiếu cũng không. Dù thế thì không thể nói rằng cô không cảm thấy đau lòng được.
Nghĩ đến con gái của Nguyệt Hiện thật sự rất đáng yêu, và là một con người đang sống sờ sờ, bỗng nhiên lại có vết thương lòng sâu như thế thì cho dù có ai nói gì thì cũng không cách nào lành được.Hiện tại cô đã đứng vị trí này, càng không để người khác biết.
Cô chạm vào "Đàm Tiếu thích nhất" đang ngủ say, đè những cảm xúc xao động xuống, thở dài.
Tối ngày hôm sau, Đàm Tiếu không về nhà. Tần Thái gọi điện thoại thì chỉ