DeYun
Cuối tháng, Tần Thái ở Tinh Tú thính luyện chữ, Lục Hồng Huyên chơi bên cạnh cùng mấy bảo mẫu. Lục Thiếu Hoài đi tới tìm Tần Thái, hắn không có gì cần che giấu: "Tử Hằng bên kia, bây giờ hơi thở đã yếu, cô xem một chút có cần xử lý luôn không, có thuận lợi không?"
Tần Thái nhắm mắt nhập định, lát sau tỉnh lại nói ra một tin tức không tốt cho hắn lắm: "Tử Hằng phu nhân vẫn còn duyên với ngài, chỉ sợ phải tiếp tục như thế thôi."
Lục Thiếu Hoài gật đầu, báo thù cũng chỉ cần một thời gian, bây giờ hắn cảm thấy không còn thú vị. Người phụ nữ kia nên chết sớm mới tốt. Nhưng lời Tần Thái khiến hắn phải suy xét, cuối cùng quyết định chờ thêm.
Buổi chiều, Bạch Cập gọi điện tới chỉ nói một câu: "Tôi đã tìm được Lâm Băng Băng."
Tần Thái nắm chặt cây bút lông trong tay: "Địa điểm."
Bạch Cập nhả chữ lưu loát: "Nhà tôi."
Cô nhanh chóng chạy đến nhà Bạch Cập, chưa thấy Lâm Băng Băng đâu mà bàn Bạch Cập đang bày rất nhiều ảnh chụp và pháp khí.
Tần Thái đứng cạnh bàn, Bạch Cập không có ở đây, có tiếng nước mơ hồ truyền từ nhà tắm ra. Hẳn là hắn mới về tới nên đang tắm rửa.
Tần Thái ngồi xuống trước bàn, từ từ xem kĩ một chồng ảnh chụp kia. Đó là miệng vết thương của người chết, ban đầu nhìn qua giống như bị vũ khí đâm, nhưng các tấm phía sau lại giống như là thứ khác đâm.
Tần Thái xem từng cái một, Bạch Cập đang xoa tóc bước ra ngoài, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Tần Thái chẳng nâng đầu lên: "Lâm Băng Băng ở đâu?"
Chuyện của Đàm Tiếu như vả vào mặt bộ Phán quan, Bạch Cập là người kiêu ngạo, làm sao có thể chịu được nỗi nhục này. Huống chi chuyện lần này chứng minh pháp chú hộ thân của Nhân Gian có điểm yếu, ngoài mặt tỏ vẻ chuyện này không sao, nhưng bộ Phán quan quyết phải truy ra bằng được.
Tần Thái đang chăm chú xem, Bạch Cập đi đến sau lưng cô cầm lấy ảnh chụp, gần đây hắn không có cơ hội ở riêng với Tần Thái. Thứ nhất là sau chuyện của Đàm Tiếu, Tần Thái không có tâm trạng. Thứ hai là vì trách nhiệm với công việc, hắn canh cánh chuyện này hơn ai hết. Cho nên thật ra hắn cũng không có hứng thú.
"Đây là cái gì?" Giọng nói Tần Thái nặng nề, Bạch Cập lật vài tấm ảnh: "Là miệng vết thương trợ lý của cô. Lần đầu nhìn thì có vẻ do kiếm gây ra. Tôi từng nghi ngờ chuyện này là bất ngờ. Nhưng sau vài lần phân tích thì tôi đã tìm được hung khí."
Tần Thái ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lại lấy ra mấy tấm khác, rồi mở chiếc hộp gỗ trên bàn, bên trong là một vũ khí bằng kim loại sắc bén. Hình dạng của nó rất cổ quái, hình thù thì như dao găm, nhưng lưỡi thì uốn lượn như ngọn lửa.
" Bởi vì chỉ cần miệng vết thương là biết được hung khí, nhưng hung thủ rất giảo hoạt, hắn đã phá miệng vết thương nhiều lần để không dễ phát hiện. Cần phải mất nhiều thời gian để phân tích. Dường như hắn muốn che giấu chân tướng." Bạch Cập cũng đang nhìn dao găm kì lạ kia "Vì sao lại muốn che giấu, ý đồ rất rõ là hắn sợ bị nhận ra."
"Cho nên....chúng ta biết người này?" Tần Thái ngẩng đầu lên nhìn, hắn cười một chút.
Không cần trả lời.
"Lâm Băng Băng đâu?" Nhân Gian vẫn luôn tìm người này, mà cô ta như biến mất khỏi thế gian. Bạch Cập mở khóa hồn đàn, bên trong có vài mảnh hồn phách nhỏ. Lòng Tần Thái nặng nề, quả nhiên vẫn là....
Bạch Cập lấy những mảnh nhỏ đó ra: "Tôi đi tìm Liên minh Thực vật, lúc đó hung thủ đã dùng bí pháp phá hủy hết thảm thực vật có linh tính ở thôn Thượng Khê, chúng nó không có cách nào để tìm manh mối. Nhưng qua vài lần tìm kiếm, tôi đã tìm được chút tàn phách mỏng manh của Lâm Băng Băng. Dựa vào hành vi kín đáo như vậy, không thể nào hắn sẽ để lại thứ này, tôi vẫn chưa rõ."
Tần Thái nhìn chúng, bỗng thở dài cười chua xót: "Là pháp chú hộ thân của tôi cho anh ấy, thế mà lại đưa Lâm Băng Băng."
Bạch Cập liền hiểu, hắn bắt đầu cảm thấy có hứng thú: "Pháp chú không tệ, hung thủ có đủ thời gian giấu giếm mà vẫn lưu lại được chút này. Cống hiến cho bộ Phán quan đi."
Tần Thái không để tâm đến, cô cần phải đọc hồn phách của Lâm Băng Băng.
Ký ức bên trong rất yếu, với thị giác của Lâm Băng Băng chỉ nhìn được ba người đang truy đuổi Đàm Tiếu, mà bóng dáng ba người này xác thật bề ngoài giống Huyền Thuật sư của Nhân Gian, nhưng Lâm Băng Băng vốn không có căn cơ, chuyện này chưa chắc chính xác.
Tác động đến thị giác là pháp chú đơn giản nhất của Huyền Thuật sư, xem ra tàn hồn này không giúp được gí. Tần Thái cầm pháp khí hình dạng kì lạ kia: "Sư thúc xác định đây là hung khí sao."
Bạch Cập gật đầu: "Tuy không biết chiều dài cụ thể, nhưng dựa vào vết đâm kia thì chắc chắn không sai." Hắn đã so sánh nhiều lần "Ngoài lưỡi dao đã đoán được, chuôi dao thì không cách nào phát hiện, dù có hiểu binh khí đến mức nào thì chỉ xác định được hình dáng cơ bản, không đoán được chuôi dao."
Tần Thái nắm chặt dao găm, Bạch Cập đưa cho cô manh mối khác: "Năm phút đã phá vỡ được pháp chú hộ thân của hội viên Nhân Gian cấp A, người ra tay chắc chắn không đơn giản. Nếu không phải nhất thời nổi lòng tham, vậy mục đích là gì?"
Tần Thái hừ lạnh: "Mục đích à, sau khi Đàm Tiếu chết, Yến Tiểu Phi liền tiếp nhận chức vụ trợ lý. Yến Tiểu Phi là đồ đệ quý giá của Yến Trọng Hoan đấy."
Bạch Cập gật đầu: "Nếu là Yến Trọng Hoan tự mình ra tay thì có khả năng đó lắm. Tu vi của hắn tuy không làm được gì nhưng cũng đủ để đứng ở loại hai loại ba trong Huyền Thuật sư."
Tần Thái đứng dậy, cô cất dao găm kia vào trong túi: "Tôi có việc đi trước."
Bạch Cập tùy tiện mặc thêm quần áo, thoáng lắc đầu, lầm bà lầm bầm: "Vẫn cái tính tình thiếu kiên nhẫn."
Nhưng lần này hắn đoán sai rồi, Tần Thái không đi tìm Yến Trọng Hoan mà trở về Thiên Lư loan. Mấy ngày nay Sa Ưng về nhà rất sớm, anh vốn là con người tự do, nhưng sau khi không còn Đàm Tiếu, anh biết Tần Thái không quen nên mỗi khi không có việc gì là sẽ về với cô.
Hai cánh tay Tần Thái ôm cổ anh, cả hai lẳng lặng ôm như thế. Gần đây Tần Thái khá dính người, anh vỗ vỗ lưng cô như trẻ con: "Chúng ta đi ra ngoài một chút đi."
Tần Thái lắc đầu, giọng cô bình tĩnh đến đáng sợ: "Bạch Cập đã khôi phục vết thương của Đàm Tiếu, phân tích được hung khí giết anh ấy."
Sa Ưng ngẩn ra: "Cô muốn báo thù sao?"
Tần Thái cắn răng, sau đó nói nhỏ: "Chuyện này, chắc chắn có liên quan đến Yến Trọng Hoan, nhưng với người như hắn không có khả năng tự mình ra tay."
Sa Ưng gác cằm lên đầu vai cô, hương thơm nhàn nhạt lượn lờ chóp mũi: "Không hiểu lắm."
Tần Thái gật đầu: "Trật Tự và Nhân Gian vì sao không đánh nhau đến sống chết, bởi vì các quản lý cấp cao sợ ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ. Nếu họ biết tính mạng của