DeYun
Tang Cốt Nê không quản cái gương kia, để mặc nó rồi loạng choạng chạy đến chàng trai đứng cạnh Bạch Hà. Người này cao 1 mét 8, diện mạo nho nhã thư sinh, mặc một bộ đồ thoải mái màu vàng nhạt. Vỗn dĩ gương mặt cũng được xem như là anh tuấn, đáng tiếc vì làn da quá mức mịn màng trắng trẻo nên có chút nữ tính. Lúc này cậu không kiên nhẫn đánh nhẹ lên đầu Tang Cốt Nê: "Người ta bận rộn mà cứ kéo đến đây."
Tang Cốt Nê chơi xấu: "Mặc lệ, Tần Thái vất vả lắm mới dụ được tên kia đến hội trường, sắp điều tra ra chân tướng rồi, sao anh có thể không đến chứ, còn không xấu hổ tự nhận là liên minh thực vật, chuyện quan trọng như thế mà không quan tâm!"
Tần Thái ngồi xuống ghế, không cần đoán của biết người này là Dưa chuột nổi tiếng chưa thấy mặt.
Cô rất "kính nể" vị Hoàng tổng này, đến gần định bắt tay thì cậu đang bị Tang Cốt Nê lắc qua lắc lại, thế nhưng không cho cô chút mặt mũi: "Không cần bắt tay với tôi đâu, tôi không phải nó, sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như đi lấy lòng! Cô có biết một năm Trật Tự chu cấp cho liên minh thực vật bao nhiêu tiền không? Đó là khách hàng lớn đấy, tôi không dám đắc tội với bọn họ đâu! Tôi nói cậu đừng lắc tôi nữa, có biết chuyện này sẽ khiến tôi thất thoát bao nhiêu tiền không?"
Tần Thái nén cười, vị Hoàng tổng này thật thú bị. Cậu ta rất giống dưa chuột, khá là "dài" và gầy, đáng sợ hơn là làn da quá đẹp, vừa trắng lại mịn màng, xem ra dùng dưa chuột dưỡng da không phải là chuyện đùa.
Tang Cốt Nê không nghe lọt, nó trừng mắt: "Không cho anh rút lui! Thứ bạch nhãn lang! Sớm biết vậy năm đó tôi không cho anh quấn lên người tôi, để cho chó gặm mất luôn đi!!"
Chủ tịch Hoàng bất đắc dĩ: "Không phải là anh tới rồi đây sao? Chuyện này....Tôn Chủ kia, dù chỉ có chút ít thuật pháp dao động cũng không trốn được linh giác của hắn. Việc chúng ta làm cơ bản là vô dụng. Anh đã nói bao lần rồi? Rồi sao? Cậu không tin đòi một hai phải thử. Anh đã thử rồi đó, cuối cùng vẫn không được mà cậu lại..."
Tang Cốt Nê liền trở mặt "Sao lại do tôi rồi? Là do anh không có bản lĩnh, còn đứng đây nói mát à? Sớm biết vậy năm đó tôi không cho anh quấn lên thân, để cho chó gặm luôn!!"
"Cậu..." Chủ tịch Hoàng dáng vẻ hết nói nổi: "Được rồi được rồi, cậu không sai, là anh sai, là anh vô dụng, anh không làm nên chuyện."
Tang Cốt Nê làm vẻ mặt "tôi biết mà" : "Hừ! Anh biết thì tốt, còn không mau sửa cái thuật pháp rách nát của anh đi, cứ đến lúc cần thì lại hư, thật không nhìn nổi mà!"
Chủ tịch Hoàng đành ăn nói khép nép: "Biết rồi biết rồi, sửa ngay đây."
Lúc này Tang Cốt Nê nhìn sang Tần Thái: "Hừ, chúng ta đã đánh giá anh ta quá cao, làm sao bây giờ?"
"Cậu....." Vẻ mặt Dưa chuột rối rắm: "Anh đã sớm nói chuyện này khó làm, sao lại nói đánh giá anh cao chứ...."
Tang Cốt Nê lại gào lên: "Chẳng lẽ sai sao? Sớm biết thì năm đó tôi không..."
"Được rồi được rồi! Là anh không tốt, bị các người đánh giá quá cao." Dưa chuột cắt ngang: "Sớm biết thế thì năm đó anh không nên quấn lên thân cậu, để cho chó gặm mới tốt..."
Tần Thái không ngờ mối quan hệ giữa hai người này lại như thế, cô nhịn cười: "Có thành công hay không còn chưa biết mà, chờ một chút đi." Tang Cốt Nê trợn tròn mắt: "Còn có cách khác sao?"
Tần Thái cười nhạt: "Chờ đi."
Ngay lúc đó, nhóm quản lý cấp cao của Trật Tự đang xáo động. Lữ Liệt Thạch thế mà đang uống trà cùng Yến Trọng Hoan, Yến Trọng Hoan vừa nói chuyện với Yến Tiểu Phi qua điện thoại, hắn thở dài một hơi. Lữ Liệt Thạch liền đoán được sự tình: "Tôn Chủ....thật sự đến đó sao?"
Nhắc đến Tôn Chủ, Yến Trọng Hoan u sầu: "Tôn Chủ của chúng ta không nên đi. Ngài ấy đi sẽ trúng gian kế của nha đầu kia."
Lữ Liệt Thạch rất lý trí: "Tôn Chủ đi, chứng minh nha dầu kia không ba hoa chích