DeYun
Bạch Hà không để vào tai lời Tần Thái nói. Cho dù cô thật sự muốn làm Tôn Chủ thì khả năng đạt được không quá lớn, Nhân Gian có Tạ Thiên An, Trật Tự có Chu Tế Xương. Tính cả danh tiếng và lý lịch riêng, cả hai người họ đều hơn cô rất nhiều. Bạch Hà chỉ nghĩ cô giở tính trẻ con nên dịu dàng khuyên giải: "Sư phụ không biết bọn họ âm thầm ra tay như thế, bên Chu tiền bối có sư phụ ngăn cản, còn bên Tạ Thiên An thì cần cô ra mặt. Giờ cô cũng đã tỉnh lại thì chắn chắn hắn ra không dám nữa đâu."
Tần Thái còn nhớ rất rõ lời mình nói, cô nhìn thẳng vào Bạch Hà: "Sư phụ thật không cần sao?"
Bạch Hà lắc đầu: "Chức trách Tôn Chủ quá nặng nề. Hiện giờ Huyền môn không còn mấy nhân tài, sư phụ tự thấy mình còn đức mỏng, vẫn nên để Chu tiền bối quyết đi."
Tần Thái gật đầu, dường như cô đã sớm đoán được tâm tư của Bạch Hà: "Được thôi."
Bạch Hà vội muốn về ngăn cản Chu Tế Xương đuổi giết nhóm Tần Thái nên không ở lại lâu. Thương thế Tần Thái trầm trọng, Sa Ưng thay mặt ra tiễn Bạch Hà. Sau đó, Yến Trọng Hoan có chút lo lắng: "Hắn sẽ không tiết lộ hành tung của chúng ta chứ?"
Tần Thái nhìn hắn một cái, giống như đến giờ mới nhận ra sự tồn tại: "Ngươi đầu quân vào đây từ khi nào vậy"
Yến Trọng Hoan nhoẻn miệng cười, thật ra hắn trời sinh đã đẹp trai, cười lên càng thêm nét cuốn hút: "Hỏi kiểu đó làm người khác tổn thương lắm nhé, từ lần đầu tiên gặp mặt là tôi đã biết cô không tầm thường rồi."
Hắn còn dám không biết xấu hổ nhắc đến lần đầu tiên gặp mặt, Tần Thái cũng lười nổi nóng. Dùng người thì nên tin người, cô không tính toán nữa. Huống chi người như hắn mà sẵn sàng góp sức, không cần thiết phải từ chối. Đầu cô đang rất đau, cô cố viết ra một địa chỉ rồi phân phó: "Đến nơi này tìm người phụ nữ bên trong, tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến đây."
Yến Trọng Hoan cầm lấy, không hỏi nhiều lập tức đi làm việc.
Ngày hôm sau, Tạ Thiên An và Chu Tế Xương đang mở họp, hai bên bàn bạc nhiều về vấn đề quan trọng mà chưa có kết quả. Bọn họ không chịu nhường ai lên chức Tôn Chủ, tổ chức nào có người đứng đầu đạt được vị trí này tức là từ đó về sau sẽ có thể được trọng dụng nhiều hơn. Đang lúc tranh chấp, bỗng nhiên cửa phòng họp bị đá văng ra. Chu Tế Xương và Tạ Thiên An đều giật cả mình.
Đứng sừng sững trước cửa là Bạch Cập, nhìn thấy hắn đến đây chứng tỏ Lam Trù đã tỉnh. Lòng dạ hai người Chu, Tạ nặng nề hơn ai hết, quả nhiên sau lưng Bạch Cập là Tần Thái mặc áo choàng đen liền mũ từ từ bước ra. Chu Tế Xương nhìn thoáng qua Bạch Hà, đôi mắt anh hiện chút vui mừng, thấy cô không có việc gì là anh đã yên tâm rồi.
Sự thật ngay trước mắt, Chu Tế Xương chỉ có thể đứng dậy chào hỏi: "Lam tiểu thư đã bình phục rồi sao? Thật sự là may mắn."
Tần Thái không quan tâm, Sa Ưng tiến lên ý bảo Tạ Thiên An đứng dậy. Ông ta khó chịu: "Tiên Tri muốn gì đây?"
Ánh mắt Tần Thái lạnh nhạt: "Gọi là Lão gia tử."
Không chỉ Tạ Thiên An, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Bọn họ chưa từng quên trận chiến khốc liệt ở Trung học Tam Họa lúc đó, Tôn Chủ thật sự đã nhắc đến Giang Vỹ Trúc. Thanh danh của người này lúc trước đã vang xa như mặt trời ban trưa. Bạch Hà và Bạch Cập đều xuất thân là đệ tử, người kế nhiệm thủ lĩnh Nhân Gian như Tạ Thiên An, tuy có bối phận không hề thấp, nhưng đứng trước Giang Vỹ Trúc thì chỉ là