DeYun
Trở về Thiên Lư Loan, Tần Thái cầm gạt tàn trên bàn lên ném về phía Bạch Cập, hắn nghiêng người né đi. Hắn còn chẳng biết xấu hổ thả người xuống sô pha: "Là anh ta muốn tôi nói thật, tôi làm gì sai."
Tần Thái hít sâu mấy lần: "Sư thúc đứng trước nhiều người nói năng như thế, về sau làm sau Nguyệt Hiện ló mặt ra ngoài được, sư phụ tôi làm sao bỏ qua được."
Bạch Cập cầm chén trà lên: "Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi, là anh ta một mực muốn biết."
Hai mắt Tần Thái như muốn bốc khói: "Bạch Cập!! Dù sao Nguyệt Hiện cũng đã ân ái với anh một thời gian, sao anh có thể nhẫn tâm hạ nhục cô ấy đến mức đó?"
Bạch Cập ngửa người ra sau, dùng nĩa chọc một khối thanh long: "Làm nhục vợ người khác, thì làm gì quan tâm nhẫn tâm hay không? Cô không thấy biểu cảm Bạch Hà lúc đó à, ha ha ha ha. Yến Trọng Hoan, lên một mâm trái cây lớn đi."
3 giờ tối, Tần Thái đang ngủ, thuận tiện tu bổ "Thiên thư". Thứ được gọi là Thiên thư, thật ra chỉ là một cái kết giới chứa hình ảnh từ quá khứ đến trương lai. Làm cái này rất tốn thời gian và công sức, còn không thể nhờ người khác làm. Qua một thời gian cố quá sức, khiến cô cảm thấy không kham nổi.
Đang lúc chuyên tâm làm việc, bỗng bị Yến Trọng Hoan đánh thức: "Tôn chủ, Bạch Hà với Bạch Cập ....lại đánh nhau rồi."
Thật sự quá phiền phức: "Đánh, cứ để cho sư phụ tôi đánh đi! Anh phái thêm người đứng canh, không đánh chết là được."
Yến Trọng Hoan ngầm hiểu, chỉ có thể dẫn vài người theo nằm vùng. Tần Thái tiếp tục tu bổ Thiên thư, đến tầm 10 giờ rưỡi sáng. Yến Trọng Hoan đã đưa Bạch Cập tơi tả về. Hắn bị thương không nhẹ, nghe nói Bạch Hà cũng không kém mấy. Tuy nhân phẩm con người này kém nhưng vẫn rất bình tĩnh không chút xúc động. Bạch Hà có thuật pháp cao hơn hắn nhưng Bạch Cập đã chọc được điểm giận của Bạch Hà, khiến anh mất đi lý tính. Thế nên Bạch Hà không quá chiếm thế.
Nhưng đến ngày tiếp theo, một đám người tập trung lại để kháng nghị, yêu cầu Tần Thái xử trí Bạch Cập. Thân là Phán quan trưởng mà dám dâm loạn chị dâu, chuyện này sao có thể bỏ qua dễ dàng? Lúc đó, Trần Khoa dẫn theo một nhóm đối đầu đến mức mặt đỏ tai hồng. Tần Thái xoa xoa huyệt thái dương, mấy ngày nay dành công sức vào Thiên thư khiến cô không ngủ đủ giấc, mệt mỏi dẫn đến bực bội.
Mà tình hình lại loạn như cào cào, đầu cô như muốn nứt ra, chỉ muốn đứng dậy rời đi. Nhưng Bạch Hà không cam lòng đứng lên, anh đứng chắn giữa cửa, biểu cảm không dịu dàng như trước: "Chuyện của tôi và nó, Tôn Chủ không cần quan tâm đến. Giao nó ra đây là được."
Tần Thái im lặng nhìn thẳng vào anh: "Hôm qua vừa đánh một trận, hắn đã bị thương không nhẹ. Niệm tình hắn đã tốn công hồi sinh rồi chăm sóc Nguyệt Hiện nhiều năm như thế, nên chấm dứt ân oán thôi."
Bạch Hà mở to hai mắt, từ từ đi đến gần cô, phảng phất như lần đầu quen biết: "Cô nói cái gì?"
Ánh mắt Tần Thái trầm tĩnh: "Tôi nói, chuyện này dừng tại đây."
Bạch Hà như không thể tin nổi: "Cô muốn bao che cho nó?"
"Cứ coi như là thế đi, về sau không ai được đề cập đến chuyện này nữa." Gương mặt Tần Thái hiện rõ vẻ mệt mỏi, cô vượt qua Bạch Hà: "Sư phụ đừng bắt tôi giải thích nhiều, tôi đang rất mệt."
"Tôn chủ có việc quan