Chương 132
deyun
Lúc này không chỉ có Yến Trọng Hoan, mà sắt mặt ai cũng thay đổi. Yến Trọng Hoan cùng Lữ Liệt Thạch như đồng thành nói: "Tiên Tri chết như thế nào?"
Tần Thái nhìn sang Bạch Hà, cuối cùng kể giấc mộng kia ra. Cô càng kể, sắc mặt đám người kia càng ngưng trọng. Nhưng Tần Thái không muốn dừng lại, cô đảo nhìn qua từng người: "Nếu tôi không đoán sau, phía trên Bất Ki Các đang chôn giấu hồn phách của Đỗ Phương, Mà trên ấy ngoài Tiên Tri ra, không ai có thể tùy tiện đi lên. Nói cách khác...."
" Đủ rồi" Lữ Liệt Thạch cắt ngang, hắn cười đến cứng ngắt: "Tiểu Tần, mấy hôm nay cô cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi trước và dưỡng thương đi. Chúng tôi về đây, tối mai lại đến bái kiến Tiên Tri. Phiền Bạch tiên sinh chăm sóc cô ấy..."
Hắn nhìn Yến Trọng Hoan, cùng những người khác muốn rời đi. Tần Thái đột nhiên gọi hắn lại: "Ông cũng phát hiện ra chuyện này có quan hệ với Tôn Chủ đúng không?" Sắc mặt bọn họ đột biến, Tần Thái chỉa thẳng mũi nhọn sắc bén vào: "Các người không thể lên trên Bất Ki Các, chỉ có Tôn Chủ ngốc tại nơi đó. Nếu hồn phách Đỗ Phương bị chôn thì chắc chắn cô ta đã sớm chết. Nhưng trong Thiên Đạo, Tiên Tri luôn chỉ có 60 năm thọ mệnh. Vì sao Thiên Đạo lại quyết định thọ mệnh của Tiên Tri như vậy?!"
Lúc Lữ Liệt Thạch trả lời, tay ông ta run lên: "Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn."
Tần Thái nắm lấy tay Bạch Hà, ánh mắt kiên định: "Sư phụ, tin tưởng tôi, chắc chắn chuyện này không phải ngoài ý muốn. Bây giờ chúng ta có thể lên trên Bất Ki Các hỏi chuyện Tôn Chủ. Huống chi linh hồn Đỗ Phương chắc chắn đang bị chôn ở đó, có thể tìm cô ta đối chất. Tôi nghi ngờ các đời Tiên Tri không phải luân hồi, các cô ấy không hề có quan hệ với nhau, chỉ là có mệnh cách của Tiên Tri mà thôi."
Bạch Hà cũng run rẩy, Tần Thái cảm thấy được. Nhưng cô vẫn muốn nói tiếp: "Sư phụ, nếu cả Tôn Chủ lẫn Tiên Tri đều là giả,, như vậy chính Tôn Chủ muốn chiếm giữ Thiên Đạo và cả Tiên Tri. Không phải chiếm giữ, hắn muốn giết bọn họ! Chỉ có một khả năng, là Tôn Chủ này..."
"Được rồi" Lúc Bạch Hà mở miệng, như đang rút hết sức: "Đừng nói nữa."
Ánh mắt của Tần Thái khiến Bạch Hà không dám nhìn thẳng, vẫn còn đó những nhiệt huyết, bướng bỉnh gần như là khinh cuồng. Nhưng căn cơ mấy trăm năm của Trật Tự, Là tín ngưỡng Huyền môn ưu tú nhất Huyền thuật sư, ai dám đạp đổ?
Anh chậm rãi nắm lấy đầu vai Tần Thái, giọng kiên quyết: "Đó chỉ là phỏng đoán, cái chết của Tiên Tri là ngoài ý muốn. Quên nó đi."
Lần đầu tiên Tần Thái hất bàn tay ấy ra, cô đứng dậy, ánh mắt lần nữa quét qua tất cả con người ở đây: "Cho nên việc này, cứ không giải quyết như vậy à?"
Không một ai trả lời cho cô, Trật Tự là tổ chức đại diện Chính nghĩa, nhưng dựa vào cái gì mà nó được đại diện?
Chính là bởi nó có thể biết trước Thiên Đạo nhờ Tiên Tri, có thể tu chỉnh Thiên Đạo nhờ Tôn Chủ.
Vậy mà, phải thông cáo với bên ngoài rằng cả Tôn Chủ và Tiên Tri chỉ là con rối, một cái tên đã trở thành tín ngưỡng của vạn con người rốt cuộc chỉ là tính toán rắp tâm. Bọn họ không có dũng khí này, đương nhiên Bạch Hà cũng không.
Tần Thái rất nhanh hiểu rõ, khóe môi cô cong lên, cười rất tươi: "Mất đi dũng khí chính nghĩa, chỉ còn là thỏa hiệp yếu đuối mà thôi. Tôi từ chối việc thay thế Tiên Tri."
Mười mấy đôi mắt nhìn cô kì lạ, có chăng là nhìn anh hùng, cũng có chăng là nhìn thấy kẻ ngốc đang ba hoa. Người khẩn trương nhất là Lữ Liệt Thạch, ông ta tằng hắng: "Tiểu Tần, chuyện này không phải do chúng ta mặc kệ. Nhưng việc cấp bách trước mắt là phải giải quyết mâu thuẫn với Nhân Gian. Sau khi xong chuyện này, chúng ta lại mở hội nghị cũng không muộn, được không?"
Ngoài dự đoán, Yến Trọng Hoan cũng mở miệng khuyên bảo: "Lữ trưởng lão nói có lý, hơn nữa đã nhiều năm Tôn Chủ không để ý tới thế sự, nếu thật sự....thật sự có tính toán mục đích gì, thì cũng đã không còn từ lâu. Vì sao cứ phải nhắc đến để tự hủy danh dự đúng không?"
"Tự hủy danh dự?" lập trường Tần Thái rõ ràng: "Nói đến cùng, vẫn là vì danh dự. Yến sứ giả, việc Trật Tự đối phó với Nhân Gian, là vì Tiên Tri bảo Thiên Đạo muốn vậy, đúng không?"
Sắc mặt Yến Trọng Hoan tối lại, quả nhiên Tần Thái nói tiếp: "Nếu Tiên Tri là con rối của Tôn Chủ, vậy việc cô ta nhìn thấy Thiên Đạo, có thật sự là Thiên Đạo không? Hay là nói, thế giới này thật có Thiên Đạo tồn tại sao?"
Với sự đối chọi gay gắt này, Yến Trọng Hoan chọn chiến thuật khác: "Mặc kệ thế nào, Tiên Tri gặp nạn là chuyện cơ mật của Trật Tự, nếu cô khăng khăng muốn tung ra những lời đồn gây bất lợi, thì chúng tôi đành lấy thủ đoạn để thắng thôi." Hắn nhìn chằm chằm Tần Thái, nói rõ rằng: "Dù cô có là cương thi, thì vẫn nên thức thời, đúng không?"
Tần Thái chẳng che dấu sự trào phúng từ bên trong: "Xem đi sư phụ, bóc đi lớp mặt nạ Chính Nghĩa mỏng tang, phía dưới còn lại gì?"
Nhưng lúc này đây, Bạch Hà không thể đáp lại. Anh chỉ nhìn Tần Thái, hồi lâu mới nói một câu: "Ở lại đây đi."
Lữ Liệt Thạch tung ra đòn sát thủ: "Ở lại đi, Lương Bạc bế quan đã lâu nay cũng về rồi.... Đến lúc đó nhìn thấy Tiên Tri không sao, chắc chắn rất vui mừng."
Nghe đến cái tên này, Tần Thái hoảng hốt trong nháy mắt. Lữ Lương Bạc, đã lâu rồi chưa nghe lại. Thậm chí cô còn không thường xuyên nhớ tới anh ta, người con trai mảnh khảnh và sạch sẽ đó, vừa nhạy cảm lại vừa quật cường.
Nếu không có Đỗ Phương thì đã tốt, cô có thể cứ ngốc tại Trật Tự, không cần biết đến Nhân Gian, không cần biết cái gì là chân tướng. Cả đời khoái hoạt