Chương 161
DeYun
Tần Thái không biết lời Sa Ưng nói là thật hay không, nhưng hôm nay nhân duyên giữa cô với thôn dân ở đây rất tốt, hơn nữa chuyện đứa nhỏ chết đi sống lại được bọn họ tận mắt chứng kiến, thế nên nhân khí của cô lại càng tăng cao.
Người thông minh sẽ nghĩ đây là trò lừa đảo, chắc là lừa tiền lừa sắc đi? Nhưng thấy Tần Thái lại trị bệnh cũ của bọn họ rất đâu vào đấy, còn giúp họ khỏe mạnh, lại chẳng lấy một xu. Thế này thì lừa cái gì ?
Mọi người chẳng nghĩ ra, đương nhiên chẳng biết rốt cuộc cô ấy muốn gì. Những người trị bệnh cứu người mà không đáng tôn kính, thì còn ai mới xứng đây?
Lúc Tần Thái đi cả thôn ra tiễn, Tần Phương níu mãi không buông, đây không chỉ là tình chị em. Tần Thái thật sự có việc gấp, Sa Ưng nói Bạch Cập đang giận, còn chưa biết bão sẽ nổi lên lúc nào đâu.
Uyển chuyển từ chối thịnh tình của mọi người, Tần Thái co cẳng chạy về thành phố Tam Họa. Chạy mất sáu tiếng đồng hồ, lúc về thì trời còn chưa sáng. Đàm Tiếu không ngủ, vừa thấy cô về liền đón, do dự nói:"Chuyện của Đàm Hải..."
Tần Thái xua tay: "Đang ở đâu?"
Đàm Hải đã sớm tới nơi chịu trận. Lúc này thấy Tần Thái liền chẳng biết làm sao: "Lam...lam bộ trưởng, chuyện là người phục vụ kia bảo phải chờ tiếp bốn tiếng, lúc đó tài liệu của của tuyến hai đang thiếu, tôi cứ nghĩ một tiếng sau về là được. Kết quả chưa đến một tiếng thì...Bạch tiên sinh gọi điện tới...Sau đó đi tới thì phát hiện chỉ có một mình tiểu thư kia..."
Coi như Tần Thái đã nắm được câu chuyện, Đàm Hải bất an nhìn thoáng qua Đàm Tiếu, bị anh trừng mắt lại.
Tần Thái không hề có ý muốn răn dạy điều gì, chỉ suy nghĩ một lát rồi phất tay: "Tôi đi tắm, chạy cả ngày mệt chết rồi."
Đàm Hải không biết phải làm sai. Nếu là Thông gia thì chắc chắn hắn không toàn thây. Đàm Tiếu đi cùng Tần Thái, lấy quần áo cho nàng tay, thấp giọng hỏi: "Đàm Hải thì sao đây?"
Tần Thái không hiểu: "Thì về ngủ đi, làm gì thì làm đó đi."
Đàm Tiếu có chút khó xử: "Hay là chúng ta phải làm liên lạc với mọi người chuẩn bị ứng phó?"
Lúc này Tần Thái mới hiểu: "Bạch Cập muốn bắt hắn à?"
Đàm Tiếu gật đầu, Tần Thái hừ lạnh một tiếng: "Đừng để ý đến hắn."
Có thể thấy rõ Đàm Tiếu thở ra một hơi nhẹ nhõm, anh đưa mắt ra hiệu cho Đàm Hải, chỉ thiếu chút nữa là Đàm Hải đã vái lạy: "Tạ chủ long ân". So với cô, anh của hắn hung hãn hơn nhiều. Lúc này như trút được gánh nặng, lén lùi ra. Tần Thái thay quần áo xong, đi xuống tầng hầm, vội vàng nhập vào cơ thể Bạch Cập thích: "Ta qua bên phía đó xem thế nào."
Đàm Tiếu không yên tâm: "Sẽ không sao chứ?"
Tần Thái vỗ vỗ vai anh: "Cùng lắm thì mắng tôi một trận thôi."
Vừa ra cửa đã gặp Sa Ưng, Tần Thái biết anh có chuyện muốn nói nên đứng chờ. Quả nhiên Sa Ưng đi đến trước mặt cô, thấp giọng hỏi: "Tìm hắn ta, cô định nói gì?"
Tần Thái suy nghĩ một lát: "Tôi xin lỗi..."
Sa Ưng lắc đầu: "Cô thật là..."
Anh ghé vào bên tai cô nói nhỏ, Tần Thái nửa tin nửa ngờ: "Cái này...được không? Lỡ như hắn thẹn quá thành giận thì làm sao?"
Sa Ưng vỗ vỗ đầu cô: "Đi đi."
Cô chạy đến khu vực nhà Bạch Cập, chú bảo vệ chỉ thấy luồng cát bụi tung lên, lau lau mắt kính, lầm bầm: "Lại có gió lớn à?"
Lúc Tần Thái ấn chuông cửa, đã là 5 giờ sáng. Bạch Cập mở cửa thấy cô, mày nhíu lại: "Ngươi tới đây làm gì?"
Tần Thái hạ tay: "Tôi tới chịu đòn nhận tội."
Bạch Cập nhìn cô từ trên xuống dưới: "Vậy roi mây cành gai gì đâu?
Da mặt cô thêm dày ngước cổ vào trong: "Nguyệt Hiện đâu? Tôi muốn gặp cô ấy."
Bạch Cập không cho cô chen vào: "Cô ấy chưa tỉnh, nơi này không chào đón ngươi."
Dứt lời liền đóng cửa, Tần Thái duỗi chân ra chặn lại: "Sư thúc giận vì tôi để cô ấy ở chỗ thẩm mỹ viện một mình sao?"
Dường như không muốn nhiều lời với cô, nhưng sợ gây ra tiếng động đánh thức Nguyệt Hiện nên hắn xoay người cầm túi, đóng cửa lại cùng Tần Thái đi xuống lầu. Hắn thật sự không muốn để Nguyệt Hiện thấy hắn đứng cạnh Tần Thái.
Cô lên xe của hắn, hai người cùng đi ra khỏi tiểu khu. Ánh mặt trời bên ngoài đã dần sáng, các cửa hiệu bắt đầu mở cửa làm việc. Lái xe tầm năm phút, Bạch Cập đỗ trước một cửa tiệm bán đồ ăn sáng, mua một phần.
Đúng thế, hắn chỉ mua một phần, còn rất tự nhiên trả thực đơn cho phục vụ.
Người phục vụ do dự nhìn thoáng qua Tần Thái, sau đó cực kỳ lễ phép hỏi cô: "Tiểu thư, cô muốn ăn gì?"
Tần Thái cười tủm tỉm nói: "À, chẳng phải vị tiên sinh này gọi giúp tôi rồi sao?"
Lát sau, bữa sáng đưa tới, Tần Thái không nói nhiều nữa cầm đũa lên ăn.
Dù thế nào thì da mặt nàng phải dày mới được.
Đến ăn cơm, Bạch Cập lại chỉ gọi một phần chứng tỏ hắn vẫn rất giận. Tần Thái ăn nhanh hết sức, cô không muốn để Bạch Cập ăn cơm được thoải mái: "Trước kia tôi luôn cho rằng sư thúc yêu Nguyệt Hiện, bây giờ mới hiểu, không phải sư thúc yêu cô ấy, không cho cô ấy có bạn, không cho cô ấy gặp mọi người. Lúc trước sư thúc muốn cô ấy tỉnh lại như vậy, thì ra chỉ là muốn hoàn toàn khống chế trong tay thôi."
Bạch Cập cười lạnh: "Ngươi cho rằng ngươi rất hiểu ta sao?"
Tần Thái nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt không giống thường ngày mà có vài phần trào phúng: "Cuối cùng ngủ lâu vậy cũng tỉnh. Sư thúc hy vọng trong lòng Nguyệt Hiện người vẫn là Bạch Cập trước đây mà nàng biết, lại cũng biết rõ bản thân đã thay đổi. Vì thế sư thúc mới luôn đặt cô ấy dưới mi mắt, không cho ai tiếp cận, cũng không cho cô ấy gặp ai."
Bạch Cập duỗi tay ra, Tần Thái cảnh giác lùi lại: "Một khi đã như vậy, tại sao sư thúc lại muốn cô ấy sống lại? Bạch Cập, nhiều năm như vậy rồi, có phải người sợ cô ấy hối hận không?"
"Ta không hề!" Ánh mắt Bạch Cập lạnh lùng, căm tức nhìn cô: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi biết cái gì là trả giá không, cái gì là hối hận? Ta không ngăn cô ấy có bạn, nhưng tuyệt đối không thể có loại bạn như ngươi được!"
Thấy xung quanh có khách đang nhìn sang, còn ồn ào nữa sẽ bị khiếu nại. Bạch Cập hạ thấp âm thanh: "Thứ như ngươi, có tư cách gì làm bạn với Nguyệt Hiện?"
Bàn tay nắm chặt thìa inox, cô đã hiểu: "Tôi không xứng, sư thúc thì xứng sao? Người ô uế, cũng sợ cô ấy ô uế như thế, cho nên nhốt cô ấy vào tháp à. Chính là người đấy, Bạch Cập, làm bẩn cô ấy không phải tôi, cũng không phải những người mà sư thúc khinh thường, bởi vì chính bản thân người