Cơn gió rộn ràng thổi bay từng chiếc lá khô. Đoàn Hạo đã đứng trước cổng phủ binh bộ. Hắn được gia nhân dẫn lối vào đại sảnh. Thịnh Nhạc Minh chờ sẵn đó, ông ta trông khỏe mạnh, không giống kẻ mang bệnh.
Thấy Đoàn Hạo đến, Thịnh Nhạc Minh khá niềm nở. Có vẻ danh tiếng về y thuật đủ để ông ta kiêng dè Đoàn Hạo rồi.
- Xin chào Đoàn đại phu.
Thịnh Nhạc Minh mở lời, Đoàn Hạo cúi đầu chào. Cũng định vòng vo theo lối mòn, tuy nhiên trông nét mặt bình thản của Đoàn Hạo, Thịnh Nhạc Minh bèn nói ngay vấn đề chính.
- Ta đây tuổi cũng cao, trong người vốn không tiện. Nay lại ăn uống kém, mong Đoàn đại phu chuẩn mạch cho.
Đoàn Hạo nhướng mày, lão hồ ly nói thật như đùa. Dẫu vậy, hắn cũng đưa thái độ lịch sự cho ông ta xem.
- Đại nhân đã tin tưởng, ta thực cảm kích vô vàn.
Thịnh Nhạc Minh lấy tay để lên gối, Đoàn Hạo chuẩn mạch thấy ngay ông ta chẳng có bệnh gì. Da dẻ hồng hào, ngũ quan tươi tỉnh. Hiển nhiên, lời nhắc nhở nho nhỏ Lang dành cho hắn trước lúc về Tây Phục chẳng hề dư thừa. Đoàn Hạo vờ suy nghĩ hồi lâu, sau nói với Thịnh Nhạc Minh:
- Đại nhân cơ thể suy nhược do làm việc quá sức. Ngài nên tĩnh dưỡng nhiều để mau hồi phục. Ta bốc vài thang thuốc, ngài dùng ít hôm sẽ khỏe thôi.
Đoàn Hạo thăm khám xong vội nhanh chóng rời khỏi. Thịnh Nhạc Minh chẳng hiểu sao cứ níu kéo, mong hắn nán lại đôi hôm. Đoàn Hạo tự biết chuyện không đơn giản nên lui gót về. Thịnh Nhạc Minh đứng tiễn ngoài cổng rất lâu.
- Đại nhân, ngài trông rất lạ.
Lưu Đình khoanh tay trước ngực, Thịnh Nhạc Minh nở một nụ cười đầy bí ẩn.
- Ngươi biết hắn là ai không?
Thịnh Nhạc Minh hỏi, Lưu Đình khá chần chừ. Ắt hẳn lão hồ ly nắm thêm bí mật nào đó chăng?
- Tướng mạo giống nhà vương giả nhưng...
Lưu Đình ngập ngừng, Thịnh Nhạc Minh xòe cây quạt ra cười thỏa mãn.
- Phải! Hắn là nhị hoàng tử trong tộc thị Mạc Sa.
Mặt Lưu Đình biến sắc, đôi lông mày chau lại.
- Kỳ vương Mạc Sa Vũ?
Đáp lại thái độ ngỡ ngàng của Lưu Đình, Thịnh Nhạc Minh vô tư uống ngụm trà nóng. Ông ta mân mê bộ râu dài dưới cằm. Có vẻ Lưu Đình không thích thú những hành động này, ấy thế Thịnh Nhạc Minh lại xem chúng như sở thích đặc biệt.
- Mễ Ái quốc vương quả thật rất tuyệt tình. Ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng muốn trừ khử. Kỳ vương sang Diên Phong quả thật ta cũng không ngờ. Nhiều năm qua, tướng mạo hắn chẳng thay đổi nhiều.
- Đại nhân quen biết hắn sao? - Lưu Đình băn khoăn.
- Ngươi nghĩ binh bộ thượng thư như ta thì làm được gì?
Thịnh Nhạc Minh liếc xéo Lưu Đình. Biết mình lỡ lời, Lưu Đình đành im lặng. Thịnh Nhạc Minh phe phẩy cây quạt, ông ta nhướng một bên mày lên. Cái nhìn sắc bén như lưỡi dao nguy hiểm.
...
Hạt sương sớm trong trẻo đọng trên thảm cỏ xanh mơn mởn. Ngọc Mai nhìn chúng qua ô cửa mà lòng xao xuyến. Nàng nhớ mái tóc dài phất phơ của bậc quân tử, cảm giác kì lạ xuyên suốt tâm hồn mình.
Tử Phong ca, huynh thật sự là ai?
Bàn tay nàng dịu dàng chạm lên khung cửa gỗ. Mùi nước sơn mới khiến nàng không thoải mái lắm. Mục đích về kinh tìm mẹ, ấy thế nàng mãi vòng vo giữa đất kinh kì. Rốt cuộc, nàng phải làm sao đây?
Trời hôm nay khá đẹp, nàng định bụng ra ngoài đi dạo. Biết đâu có câu trả lời. Lục nương thấy thế, bà ấy sai người âm thầm theo sau.
Nàng cũng quanh quẩn vài phường chợ trong kinh. Kẻ qua người lại dập dìu, nàng bỗng nhớ cha da diết.
- Dương cô nương!
Uông Điệp mừng rỡ gọi tên nàng. Ngọc Mai ngạc nhiên song nàng mỉm cười đáp trả. Sự cố hôm trước, hai người họ nhờ Lang mà thoát cơn hoạn nạn. Dĩ nhiên Uông Điệp không cho rằng đó là điều may mắn. Thái tử ráo riết tìm ra sự thật, trong khi kẻ thù mãi rình rập nơi bóng tối mịt mù.
Tận dụng duyên hội ngộ, Uông Điệp hỏi thăm nàng khá nhiều. An Ngọc luôn đảo mắt xung quanh. Kinh nghiệm họ rút được từ mấy lần bị phục kích.
Thái độ Uông Điệp thay đổi hẳn khi Ngọc Mai nói rằng nàng đang tá túc tại quán rượu Nghi Đình. Uông Điệp ngỏ ý mời nàng đến khách điếm Liễu Phương nhưng nàng đã từ chối.
- Ta có thể giúp cho cô nương tìm mẹ. Mong nàng đừng từ chối hảo ý này!
Thái tử trông mong người đẹp đồng ý. Ngài kì thực chẳng vừa lòng quán rượu Nghi Đình bởi biết Lang thường xuyên xuất hiện nơi đó. Ngọc Mai khẽ lắc đầu, nàng chào thái tử và lặng lẽ rời khỏi.
Một cảm giác tổn thương bao trùm. Uông Điệp nghẹn đắng nhìn bóng thiếu nữ khuất dần sau tốp người qua kẻ lại. Tâm tư bậc vương giả xáo trộn, ngổn ngang.
Về hoàng cung được nửa ngày, Uông Điệp xuống sắc rõ trông thấy. Uông Chính Nghiêm gọi thái tử vào ngự thư phòng, Uông Điệp vẫn chưa phấn chấn hơn hẳn.
- Phụ hoàng, con có thể ra biên cương được không?
Uông Chính Nghiêm nghe con nói mà quá đỗi kinh ngạc. Nhớ năm xưa, bản thân ngài cũng xin tiên đế thân chinh đại chiến. Lập nên kì tích vẻ vang, có thể ngẩng cao đầu với thiên hạ. Tuy nhiên, giờ thái tử mong muốn như vậy, ngài quả thật không dám đồng ý.
- Chuyện triều chính cần người chăm lo. Con thân là thái tử, nên phân biệt đâu là quan trọng. Biên cương đã cử người tài yểm trợ, hãy làm tốt bổn phận của con đi.
Uông Điệp thất vọng vô cùng. Thái tử chỉ muốn làm chút gì đó cho đất nước. Người con gái kia khiến ngài thao thức bao đêm. Cuộc sống nhà vương giả đâu an nhàn như kẻ khác lầm tưởng.
- Phụ hoàng, người đã phục chức cho Chu Vân vương?
Thái tử rất khó hiểu, Uông Chính Nghiêm thở dài đi ra cạnh ô cửa sổ. Áng mây trắng hòa quyện giữa đất trời xanh thẳm. Màu hy vọng cho một tương lai yên bình muôn thuở.
- Con hãy tin tưởng bản thân mình. Hãy ra quyết định đúng đắn, bảo toàn đại cuộc.
- Nhưng...
Uông Điệp ngập ngừng, ngài ấy thật bụng định kể hết đầu đuôi việc bị Lang bắt về Tây Phục song lại thôi. Ít nhất, nó cũng không làm bệ hạ bận lòng thêm. Biên cương khói bụi mịt mù, lấy đại cuộc làm trọng vậy.
Kỳ vương có mặt trên đất Diên Phong, e nguy biến khôn cùng. Uông Điệp liền bẩm báo bệ hạ, Uông Chính Nghiêm im lặng hồi lâu. Lúc sau, bệ hạ bảo:
- Kỳ vương xưa nay nổi tiếng tuổi trẻ tài cao. Bách tính Âu Sa Nhĩ ca tụng hết lời. Hẳn có ẩn tình gì mới sang Diên Phong ta. Con cứ cho người tìm hiểu kĩ.
Thái độ điềm tĩnh của bệ hạ làm Uông Điệp không khỏi băn khoăn. Rõ ràng là hoàng tử nước xâm lăng nhưng Uông Chính Nghiêm tôn trọng như thế. Nỗi phiền muộn khó giải bày, thái tử cho nhóm Mạnh Hy vào thảo luận.
Lần này, Mạnh Hy và Hạo Nguyên quyết định ra biên ải, cùng hỗ