Trái với dự đoán của Khung Dực, lá thư từ Vương Đô chỉ ghi vỏn vẹn một câu lạnh lùng:
Trước mắt chuyên tâm dẹp loạn sơn tộc.
Trễ nhất mùa xuân phải về, khi về cho người bẩm báo với kinh thành trước bảy ngày.
Ban đầu Khung Dực hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ sau một chốc hắn đã hiểu ra.
Trọng điểm của thư này chính là thời gian.
Từ bây giờ đến mùa xuân cũng còn hơn bốn tháng, vừa kịp để Vương Đô chuẩn bị mọi việc hậu cần cho cuộc chiến vào năm sau.
Hơn nữa, trước khi Đại Thương xua binh nam tiến, Ngọc Huyên tuyệt đối không thể biết được hay nghe ngóng được điều gì.
Càng gần tới lúc chiến sự nổ ra, phụ hoàng cùng đại ca hắn sẽ càng canh chừng y cẩn thận.
Mùa xuân này Khung Dực đưa Ngọc Huyên quay về, kinh thành Trích Nguyệt xinh đẹp phồn hoa sẽ biến thành chiếc lồng giam lạnh lẽo, chặt chẽ khóa lại người kia tận cho đến khi chiến tranh kết thúc.
Dù là bên nào thắng trận, Ngọc Huyên và Khung Dực cũng đều sẽ là người thua.
Những ngày này Nhị vương tử rất bận rộn.
Đoàn quân chinh tây lên đường để lại một khoảng trống trong đội dân binh của Khúc Băng và dải Chinh Sa, khiến hai nơi đều phải chiêu mộ lứa dân binh mới.
Việc đóng thuyền ở vịnh Lam Thủy đã dần dần chuyển mình sang đóng những con thuyền có thể chứa tầm hơn mười người thay vì loại thuyền nhẹ chỉ chứa được hai người như trước đây.
Nhóm tộc du mục của Kháp Tư thỉnh thoảng vẫn đến khu doanh trại Lam Thủy, ghé vào xưởng gỗ rồi giúp cái này cái nọ, đổi lại Bàn Minh Sơn tặng cho họ hạt giống, thuốc men, vũ khí và vải vóc, giao tình hai bên cũng rất tốt.
Các tướng lĩnh còn lại thì phải huấn luyện binh sĩ theo phương án phá giải cách hành binh của Kinh Lạc, nhất là Tượng Binh và Bộ Binh của Tam Đại Soái.
Thêm vào đó, hắn và Lâm Sách vẫn đều đặn lên núi truy tìm tung tích Hỏa Xà.
Chính vì bận rộn như vậy nên Khung Dực cũng không biết rằng Ngọc Huyên của hắn kì thực cũng chẳng rỗi rãi là bao.
Tối hôm đó khi Thống lĩnh Nhạn Quân vừa về đến biệt viện, Ngọc Huyên đã chạy ào ra tận cửa rồi nói ngay một tràng dài:
"Anh đưa em lên chợ phiên sơn tộc đi! Ngày mai hay ngày kia đi ngay được không? Em nói chuyện với tất cả lang y giỏi trong trấn rồi, họ làm được thuốc cao theo công thức Kinh Lạc nhưng bị thiếu mất vài dược liệu.
Họ nói thông thường chợ phiên sơn tộc sẽ có bán dược liệu quý tìm được trên núi, em nhất định phải đi xem rồi mua về.
Chợ họp vào lúc...!Ối, anh làm gì thế?"
Không để Ngọc Huyên nói hết câu, Nhị vương tử đã quen thói vác người ta lên vai rồi tung chân đạp cửa bước vào phòng.
Rầm.
Khung Dực vứt người kia lên giường rồi nằm đè lên, không hôn không âu yếm mà đưa tay ra úp lên hai gò má hồng hồng của y, sau đó cật lực vò.
"Thế thì ta cho người đi mua là được, em đích thân chạy lên đó làm gì? Hửm? Lỡ có gì nguy hiểm thì sao, hửm?"
Ngọc Huyên nắm lấy hai tay Khung Dực cố gỡ ra nhưng không thắng nổi, tức giận phì phò mà trợn mắt với hắn.
Thế nhưng lúc này gương mặt xinh đẹp của y đang bị vò đến nhăn nhúm lại, bờ môi nhỏ thì bị ép nhô ra trước chúm cha chúm chím trông rất buồn cười, cũng vô cùng đáng yêu.
"Um...!mâu bun em ro..."
Mau buông em ra!
"Hahaha, không buông! Nói mau, vì sao lại đòi tự mình chạy lên đó?"
"Ênh lòm sao bít mua..."
Anh làm sao biết mua?
"Có gì mà không biết? Nhị vương tử của em lẽ nào lại bị một mớ dược liệu làm khó sao? Nào, nói cho ta nghe, phải mua cái gì?"
Đến khi Ngọc Huyên vùng vẫy thoát ra được khỏi hai cánh tay to lớn của Khung Dực rồi, hai má y đã đỏ ửng, không rõ vì bị bẹo bị vò nãy giờ hay vì tức.
Y nhào tới cắn một phát rõ đau vào cánh tay của hắn, làm hắn phải gồng tay lên chống đỡ một trận.
"Em muốn cắn chết ta à?"
Khung Dực xắn tay áo lên xem, trên cánh tay màu mật là một dấu răng nhỏ, để lại một vệt đỏ tươi như son, dường như còn dính cả một chút nước bọt.
"Anh muốn vò cho méo mặt em luôn à?" Ngọc Huyên dường như vẫn còn ấm ức, vừa cho tay lên xoa xoa mặt vừa trừng mắt nhìn hắn bảo.
Nhị vương tử nhếch mép cười nhẹ, đưa cánh tay còn in dấu răng lại gần cho Ngọc Huyên nhìn.
Ngọc Huyên còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì hắn đã lấy tay lại, đoạn cúi mặt xuống vươn lưỡi ra khẽ li3m đi chút nước bọt còn sót lại, ánh mắt thì muôn phần lả lơi mà ghim chặt vào Ngọc Huyên.
Vừa phong lưu, vừa quyến rũ.
Ngọc Huyên chỉ kịp thấy trong đầu nổ ầm một tiếng, miệng lắp bắp không biết đáp trả cái gì, hoặc giả nên đá anh xuống giường hay nên nhào đến cắn thêm phát nữa.
Từ khi biết tập tục ở Kinh Lạc là mười tám tuổi mới được viên phòng, anh dù ấm ức thấy rõ nhưng vẫn rất biết chừng mực.
Những âu yếm của anh luôn dừng lại đúng lúc, dĩ nhiên điều đó không có nghĩa là anh không thử trêu ghẹo Ngọc Huyên rồi xem phản ứng của y thế nào.
Có hôm anh sẽ vòi t4m chung rồi vờ như là sắp sửa làm thật, có hôm anh sẽ luồn tay vào trong áo y rồi xoa cho cả người y nóng rực, sau đó bàn tay chậm rãi di chuyển xuống dưới, dưới nữa, đến khi Ngọc Huyên phải cuống quýt nhảy khỏi giường anh mới chịu dừng tay, hứa hẹn không làm gì thêm.
Đến mùa xuân này Ngọc Huyên sẽ tròn mười bảy tuổi, cơ mà thật sự chuyện giao ho4n giữa nam tử y vẫn hoàn toàn không rõ phải làm như thế nào.
Dù anh chưa bao giờ bắt y hứa hẹn điều gì, thẳm sâu trong lòng Ngọc Huyên cũng đã quyết định rồi.
Trước khi y quay về Kinh Lạc, y sẽ hoàn toàn trở thành của anh, chỉ thuộc về một mình anh.
Không phải y muốn dâng tặng cái gì cho anh, cũng không phải y muốn để lại một lời giã biệt sau cùng gì hết.
Ngọc Huyên chỉ ích kỷ muốn anh mãi mãi ghi nhớ một mình y mà thôi.
Khắc sâu vào trái tim anh hình ảnh của mình, cho anh nếm vị mật ngọt ngào mà chỉ hai bọn họ mới biết.
Nếm một lần rồi dùng nửa đời sau để hoài niệm, nhớ nhung.
Thật ngốc.
Thật khờ dại.
Nhưng ái tình là như vậy còn gì? Chính những đoạn nhân duyên không có nghĩa lý nhất, không có kết quả nhất lại làm cho người ta rung động mãnh liệt nhất, nguyện bỏ mặc tất cả để trầm luân.
"Sao lại ngẩn ra rồi?"
Khung Dực vươn tay ra xoa xoa hai chiếc má đỏ bừng của Ngọc Huyên, trìu mến hỏi.
"Anh Khung Dực..."
Ngọc Huyên chợt nhích sát lại, tay nhón lấy một lọn tóc thắt bím của Khung Dực rồi cầm nó như chiếc bút, vẽ lên mặt hắn những đường ngoằn ngoèo làm hắn nhồn nhột, ngưa ngứa.
"Cho em đi lên bản trên núi đi, đi mà.
Em sẽ ngoan, sẽ cẩn thận, sẽ đi theo sát bên anh không rời nửa bước..."
Khung Dực im lặng chưa đáp nhưng đã bắt đầu mềm lòng.
Thấy vậy, Ngọc Huyên bèn nhích lại gần thêm một chút, thỏ thẻ dụi dụi.
"Đi mà...!Em muốn tự tay mua dược liệu làm thuốc trị thương cho anh."
Rốt cuộc Nhị vương tử cũng cởi giáp quy hàng, chiều theo ý người ta.
Một ngày đầu đông trời chưa đổ tuyết, Khung Dực, Ngọc Huyên cùng một toán thân vệ cải trang thành thương nhân của Khúc Băng rồi lẫn vào đoàn người đi buôn lúa mì, ngô ngọt và vải vóc đi lên Tuyết Nhạn.
Khung Dực cẩn thận cho Ngọc Huyên mặc áo choàng dày có mũ trùm đầu, lại còn choàng khăn che kín nửa mặt rồi mới an tâm.
Chợ phiên năm nay vẫn náo nhiệt như năm nào, khắp nơi bày đầy gian hàng bán các loại bảo thạch, thịt rừng, rượu nếp, dược liệu, có cả vải thô và trang sức.
Ngọc Huyên lần đầu tiên được lên trên bản, hơn nữa lại mua được dược liệu y cần, vui đến cười tít mắt, miệng cứ nói luyên thuyên, tay nắm chặt lấy tay Khung Dực kéo đi chỗ này, chỉ chỗ nọ.
Nhị vương tử thấy người ta vui như thế, lòng cũng ấm áp vui lây, cùng y dạo hết chỗ này ngắm vải dệt thô nhiều màu sặc sỡ lại tấp vào chỗ nọ xem những món trang sức bằng kim loại đủ mọi kiểu dáng, phát ra tiếng kêu leng keng vui tai.
Sau cùng họ còn ngồi nghỉ trong một lán bán rượu nếp nhắm cùng thịt rừng nướng trên than hồng, vừa sưởi ấm vừa ăn uống no say cho đến khi thôn bản lên đèn.
Ngọc Huyên mải vui nên không biết, kể từ khi họ đặt chân vào bản và đi đến chợ phiên, một đôi mắt đen đặc quánh như màn đêm vẫn luôn dõi theo họ.
Vị đương gia Hồ tộc đó giữ khoảng cách từ xa, cũng lắc đầu ra hiệu không cho thủ hạ động tay động chân gì, cứ thế để cho Thống lĩnh Nhạn Quân và Hoàng tử Kinh Lạc có một ngày vui vẻ.
Khi đoàn "thương nhân" Khúc Băng nọ bắt đầu rời khỏi chợ phiên rồi theo lối đường mòn mà xuống núi, Hồ Nhất Niệm còn đứng dậy đi theo một đoạn dài, trên gương mặt gió sương lạnh lẽo kia lại phảng phất một nét màu khó tả.
Dường như đó là màu của nhớ nhung.
"Thống lĩnh.
Hắn chỉ đứng nhìn, không đuổi theo cũng không có động tĩnh gì khác." Một người thân vệ tiến lại thì thầm vào tai Khung Dực.
Khung Dực lẳng lặng gật đầu, đoạn xốc nhẹ người đang lim dim ngủ trên lưng mình rồi rảo chân bước nhanh xuống núi.
Trong lòng hắn nổi lên một cảm giác khó chịu rất rõ ràng.
Ánh mắt tên Hồ Nhất Niệm kia nhìn Ngọc Huyên của hắn là sao? Có ý đồ gì?
Bảy ngày sau đó, tuyết bắt đầu rơi xuống Khúc Băng.
Khung Dực luyện binh và đi tuần về sớm lại chẳng thấy người kia đâu, sốt ruột đi tìm khắp nơi mới tìm được Ngọc Huyên đang ở trong y quán của Tống lang y, bận rộn phụ giúp lão bào chế dược liệu đến quên cả giờ cơm.
Những đóa hoa ngân châm hái bên cạnh dòng ôn tuyền trên Tuyết Nhạn được Ngọc Huyên cẩn thận đem về ép khô rồi mới rửa sạch, sau đó cùng lang y bào chế ra thuốc mỡ trị thương, tất cả được đúng mười lọ nhỏ.
Ngọc Huyên quý như vàng, cẩn thận ôm về để vào hành lý mang theo khi quay lại Vương Đô, miệng thì luôn nhắc nhở Khung Dực lẫn Kỷ Phong cách dùng, còn bắt họ học thuộc lòng rồi đọc lại cho y nghe.
Bôi vào khi vết thương đã khô bắt đầu khép miệng.
Ngày ba lần, không chạm nước.
Đêm giao thừa năm đó, Thống lĩnh Nhạn Quân và Chu công tử của Kinh Lạc được người dân trấn Khúc Băng mời dự bữa cơm đoàn viên.
Mới năm trước họ còn đón Tết trên chiến trường ở dải Chinh Sa, năm nay đã lại vui vầy cùng bá tánh dưới chân Tuyết Nhạn, thấy cháu nội Tam Di Nương năm nay đã lững chững tập đi, còn nhà Hoàng Tứ Nương thì đang háo hức chuẩn bị đón dâu mới vào mùa xuân.
Bá tánh Khúc Băng không biết Ngọc Huyên là Hoàng tử duy nhất của Kinh Lạc, lại thấy y hiền lành thân thiện, thế là sau vài tuần rượu ai ai cũng bạo gan hẳn.
"Chu công tử, hay là ngài đừng quay về Vương Đô, cũng đừng quay về Kinh Lạc.
Ở lại Khúc Băng này cùng chúng ta, lập thê, thành gia, khai chi tán diệp.
Ngài thấy thế nào?"
"Phải đấy phải đấy! Thứ nữ nhà Tần lão bá đang độ trăng tròn, dung mạo vô cùng xinh đẹp lại hiền lương."
"Nhà Trương thúc cuối thôn đây cũng có một cô thứ nữ chưa gả, năm nay dường như cũng sắp mười tám rồi."
Ngọc Huyên hữu lễ mỉm cười ngồi nghe, thỉnh thoảng gật đầu vâng dạ trong khi Thống lĩnh ngồi kế bên thì gương mặt đen thui y như bầu trời đêm đó.
"Phải đấy Chu công tử à! Hôn lễ làm đơn giản một chút cũng được, thậm chí có thể học theo tập tục người trên Đại Mạc, đôi uyên ương ở bên nhau trên thảo nguyên bát ngát một đêm, cho trời đất, đồng cỏ và ngàn sao chứng giám, sáng ra thì đã là phu thê rồi, hahaha."
"Hoàng Tứ Nương nói chí phải, chí phải! Thành thân theo kiểu du mục của Đại Mạc đang rất thịnh hành đấy, haha!"
Ngọc Huyên tỏ ra khá thích thú về tập tục thành thân này, cứ mở to mắt chú ý lắng nghe.
Như dã thú đánh hơi được nguy hiểm, Khung Dực lập tức đứng dậy tìm cớ cáo lui rồi lôi người kia về.
Sau lần đấy, sang xuân Khúc Băng có bất kỳ lễ hội nào, nhà ai có dịp gì mời tiệc mời cơm, Nhị vương tử đều giấu nhẹm người kia, sau đó còn thay mặt Chu công tử "nuối tiếc" khước từ.
Thấm thoắt vụ lúa đông xuân cũng sắp bước vào mùa gặt.
Hoa bạch mai, hoa anh đào trên rừng đã qua độ mãn khai, chuẩn bị bước vào lúc úa tàn.
Ngày xuân nắng còn chan hòa rực rỡ, Ngọc Huyên ngẩng mặt lên nhìn hàng anh đào dọc con đường nhỏ vào thôn đang nở rộ đợt hoa cuối cùng rồi nhón chân, vươn tay khẽ chạm.
Một đóa hoa lặng lẽ rơi gọn vào lòng bàn tay y.
"Ngọc Huyên, hoa tàn rồi, chúng ta về thôi."
Y quay lưng lại, chạm ánh mắt vào nụ cười ấm áp của anh.
Ngọc Huyên bước đến, cài bông hoa đó lên vành tai Khung Dực rồi khúc khích cười.
Anh không những không tức giận mà còn cài bông hoa đó chặt hơn để nó khỏi rơi, sau đó nhìn y nháy mắt ra chiều đang hỏi có đẹp không.
Ngọc Huyên bật cười thành tiếng, gật gù rất đẹp.
"Vâng.
Chúng ta về thôi."
Mùa xuân ở Vương Đô vẫn rực rỡ đến nao lòng.
Những gốc ngọc lan và gốc táo trước viện của Tiểu Huyền đang độ ra hoa, khu vườn lúc nào cũng thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ, ong bướm dập